VẠN TỘC CHI KIẾP

Náo nhiệt thì náo nhiệt, lúc bấy giờ mọi người cũng không dám tới Đại Minh phủ để tìm hiểu cái gì.

Mà Tô Vũ thì thoải mái nghỉ ngơi một đêm.

Ngày hôm sau hắn đã gặp được Chu Thiên Đạo.

Ông trở về cũng không có động tĩnh lớn như khi đi.

Cũng không hề kiêu ngạo như trước đó!

Chu Thiên Đạo trở về rất kín tiếng, khi gõ cửa sở nghiên cứu Nguyên Thần thì vẻ mặt cũng không quá đẹp đẽ.

Thấy Tô Vũ, ông hơi chút trầm giọng nói: "Tiểu tử nhà ngươi thủ đoạn nhiều, đi theo ta một chốc, Hồ lão sư... có vẻ như tới đại nạn rồi."

Giờ khắc này Chu Thiên Đạo không còn dáng vẻ miệng lưỡi trơn tru nữa.

Vành mắt ông hơi đỏ lên, biểu tình cố nén đau đớn.

Tô Vũ cũng ngẩn ra, "Hồ... Hồ Kỳ tiền bối ư?"

"Ừ."

Chu Thiên Đạo mệt mỏi day trán, "Ta cho là bà ấy không có chuyện gì, mặc dù trước đó tiêu hao quá lớn, nhưng ta nghĩ bà đã là Nhật Nguyệt, nhiều ít gì cũng có thể chống đỡ một thời gian, nhưng mà..."

Ông hết sức bi thương.

Đó là lão sư của ông!

Năm đó, bà đã từng dạy bảo ông một thời gian rất dài.

Ông học hành hết sức hỗn tạp, thần văn sư, đúc binh sư, luyện đan sư, thần phù sư, thần trận sư... Rất nhiều thể loại ông đều tiếp xúc qua.

Nhưng bây giờ ông lại chẳng có cách nào giúp lão sư kéo dài tính mạng.

Ông muốn thử xem Tô Vũ có thủ đoạn gì không, Tô Vũ kế thừa chút ít gì đó, có lẽ hắn sẽ có biện pháp kéo dài tính mạng cho lão sư của ông.

Vẻ mặt Tô Vũ cũng khẽ biến, thọ nguyên đại nạn?

Chuyện này... Đây là việc hắn chưa bao giờ gặp phải.

Cường giả mà hắn quen biết cơ hồ tuổi tác cũng không lớn.

Lớn nhất hẳn là Ngưu Bách Đạo!

Đại Hạ phủ bên kia, hắn chỉ nghe nói về lão sư của Lưu Hồng tiếp cận thọ nguyên đại nạn, những người khác thì vẫn tính là rất trẻ trung.

Hôm qua, vị Hồ tiền bối kia còn hăng hái trước mặt mọi người luyện một tôn Nhật Nguyệt làm văn binh, vậy mà hôm nay... Thọ nguyên của bà lại tới cuối đường rồi?

"Phủ chủ... Ta rất tiếc, nhưng có lẽ ta không thể giúp được gì."

"Aiiiz!"

Chu Thiên Đạo thở dài một tiếng: "Không nói những thứ này nữa, đi, đi thăm lão sư của ta, lão sư có lẽ sắp sửa tọa hóa rồi..."

Tọa hóa có nghĩa là: (坐化): tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết, gọi là tọa hóa. Thuật ngữ này thường xuất hiện trong các thư tịch Phật Giáo.

Ông nhìn Tô Vũ một cái, không nói gì nữa.

Có lẽ một số thần văn của bà có thể truyền thừa cho Tô Vũ.

Đa thần văn nhất hệ năm đó đã từng hoàn thành nhiều lần truyền thừa.

Không biết là bây giờ có được hay không!

Mang Tô Vũ tới cũng là ý của Hồ Kỳ, nếu như bà thật sự tọa hóa, thần văn lại không cách nào hình thành bí cảnh, vậy thì sẽ thử truyền thừa cho hắn.

...

Minh Tâm đảo.

Minh Tâm đại điện.

Lúc này, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, trong đại điện, vẻ mặt lão bà bà trắng bệch, trên thân bà tràn lan ra tử khí nhàn nhạt, trên mặt hiện ra nụ cười nhẹ, trước người bà là một tôn hỏa lô đứng lặng.

Bốn phía, từng vị lão nhân ngồi xếp bằng, không ai lên tiếng, không gian lặng lẽ như tờ.

Hồ Hiển Thánh, Ngưu Bách Đạo, Vương phó phủ trưởng, mấy vị lão nhân... đều yên lặng không nói gì.

Họ là nhân vật cùng một thời đại!

Nhật Nguyệt cảnh, thọ nguyên không ngắn, ấn theo lý thuyết thì có thể sống đến thiên tuế, mấy vị như Hồ Kỳ cũng ước chừng 500 tuổi, nhưng mà trên con đường tu luyện, nhất là các vị tiền bối cường giả, năm đó tu luyện cơ hồ đều đi theo đường rẽ, thường xuyên thí nghiệm công pháp khác biệt, nếm thử đủ loại đan dược, biển ý chí và thân thể cũng đã có tổn thương, căn bản không thể sống tới cực hạn trên lý luận.

Hồ Kỳ là đúc binh sư, bà đã đúc binh vô số lần, thường xuyên chế tạo văn binh, cũng sẽ dẫn đến hỏa độc xâm lấn, tiêu hao thọ nguyên.

Mấy chục năm qua bà một mực chế tạo ngọc cảm ứng siêu cấp bao trùm một thành, nên càng hao phí vô số tâm huyết.

"Ủ rũ cụp mặt làm gì?"

Hồ Kỳ cười nói: "Tìm các ngươi tới là muốn các ngươi hỗ trợ làm việc, không phải tới để chịu tang, cái tên này muốn luyện binh cũng phải mất mấy ngày mới có thể thành, luyện thành rồi thì chỉ sợ ít nhất cũng là Địa giai..."

Vẻ mặt Hồ Kỳ hơi phát vàng, mỉm cười bảo: "Lão Ngưu, làm việc đi!"

Ngưu Bách Đạo hơi giận dỗi, không để ý tới bà, ông vừa uống rượu vừa thầm nói: "Năm đó không nên đưa các ngươi tới đây, tên nào cũng chết quá nhanh, lão tử tinh thần tốt lắm, cảm giác còn có thể sống ba trăm năm, năm trăm năm nữa, các ngươi thì từng người một lại phải chết..."

"Lão Vương sống đến bây giờ không phải cũng chưa chết sao? Lão tử ngóng trông hắn chết rất nhiều năm rồi, thần văn của hắn tuyệt đối có khả năng hình thành bí cảnh, còn là bí cảnh cao cấp..."

Bên cạnh, Vương phó phủ trưởng cười khổ mắng: "Lão gia hỏa nhà ngươi mà chết thì chỉ e có thể sẽ hình thành mấy cái bí tịch! Ngươi làm sao mà chưa chết đi hử?"

"Ta còn chưa ăn đủ, chưa uống đủ..."

Mấy ông lão nói dông nói dài, Hồ Hiển Thánh cũng rất trông mong: "Ta mới tới Sơn Hải, ta chưa chết mà Nhật Nguyệt đều đã chết, thời đại này... Thực lực mạnh cũng không có ích gì a!"

Ông cũng là lão nhân khai phủ.

Lời này vừa nói ra, mấy người cười mắng mỏ, Hồ Kỳ cũng buồn cười nói: "Ngươi ấy, tham sống sợ chết, chạy trốn số một, thân thể những năm qua đều không hề bị thương, cấp bậc Văn Minh sư của ngươi là Sơn Hải, thân thể chỉ sợ đã đến Nhật Nguyệt..."

"Chớ nói nhảm!"

Hồ Hiển Thánh không thừa nhận, thấy tất cả mọi người nhìn mình thì bất đắc dĩ nói: "Thật không có mà, thân thể Sơn Hải cửu trọng thôi, còn chưa hợp nhất khiếu, quá khó khăn, không lừa các ngươi đâu!"

Mấy người bật cười.

Đúng lúc này, Chu Thiên Đạo cũng vừa vặn mang theo Tô Vũ vào cửa.

Trong mắt đã biến mất bi thương, ông cười ha hả nói: "Hồ lão sư, thế nào? Luyện thành không?"

"Sắp rồi!"

Hồ Kỳ nhìn ông một cái, rất mau lại chuyển sang Tô Vũ, trên mặt nở nụ cười đôn hậu, bà gọi hắn tiến lại gần, đoạn bảo: "Ta nghe nói ngươi cũng là đúc binh sư?"

Tô Vũ tỏ vẻ xấu hổ, "Không ạ, ta chẳng qua là hiểu một chút tri thức đúc binh, ta từng theo học nội dung căn bản với Triệu Lập lão sư ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, biết một chút về quá trình rèn đúc, bất quá chưa bao giờ tự thử rèn đúc văn binh."

"Ngươi nên thử một chút!"

Hồ Kỳ nói: "Triệu Lập ấy... thiên phú đúc binh rất mạnh, năm đó hắn chỉ là có chút cậy mạnh hiếu thắng, nhất định cứ muốn sớm đúc ra địa giai văn binh mạnh nhất. Đúc văn binh thì cứ đúc văn binh đi, nhất định phải dung nhập Chủ Thần văn của mình vào trong đó, rồi đả thương căn bản, bằng không, hắn cũng nên tiến vào Sơn Hải, trở thành địa giai văn binh sư từ lâu rồi mới phải."

Dứt lời, bà không khỏi thở dài, cảm khái: "Phụ thân hắn cũng rất mạnh, chỉ là có chút đáng tiếc, cuối cùng cũng không thể trở thành Thiên giai đúc binh sư, thật tiếc nuối."

Nói xong, bà nhìn về phía Tô Vũ, nói: "Ta muốn đúc địa giai văn binh, ngươi có thể quan sát, địa giai văn binh này thì ngươi hẳn là đã biết một chút..."

Tô Vũ gật đầu, "Đúc kim văn, 73 đạo kim văn phía trên là vì địa giai. Năm đó Triệu lão sư đúc binh thật ra là có khả năng đúc ra văn binh 73 đạo kim văn, chỉ là ngài ấy có chút lòng tham, mong muốn đúc Thiên giai văn binh, dẫn đến rèn đúc thất bại."

Hồ Kỳ gật đầu, "Thật sự là hắn có năng lực này, đúc địa binh thì hắn sẽ nắm chắc, chúng ta năm đó cũng cảm thấy hắn làm được, sẽ có thể thành công, kết quả lại thất bại, cũng là điều vượt quá dự kiến của ta, hắn yêu cầu quá cao."

Dứt lời, bà liền hỏi hắn: "Tô Vũ, vậy ngươi biết văn binh đẳng cấp khác nhau thì rốt cuộc có khác biệt lớn thế nào không?"

Bình luận

Truyện đang đọc