VẠN TỘC CHI KIẾP

Ba tôn vô địch rời đi.

Mà lúc này Tô Vũ vẫn chưa thoát ra khỏi cơn kinh hãi.

Mình đã bị nhận ra?

Vô địch quả nhiên so với chính mình tưởng tượng thì còn cường đại hơn!

Diệt Tằm vương động dùng thời gian, hắn chẳng qua là nhìn nhiều thêm một hồi, thế mà liền bị ông phát hiện.

Ngay lúc Tô Vũ còn đang suy nghĩ về mấy chuyện này, thì bên ngoài đại điện, từng tôn cường giả Nhật Nguyệt nhanh chóng di chuyển, chuẩn bị rời đi.

Lúc bấy giờ, nụ cười tủm tỉm thường trực trên môi Hạ Hầu gia đã không còn, y nhìn về phía mấy người Chu Phá Trùng, lãnh đạm nói: "Chu Phá Trùng, làm chính sự thì các ngươi không được, giết Vạn Tộc giáo lại vô lực, nhưng ra tay đối với người của ta thì đúng là rất ra sức. Trần Vĩnh bên này đừng nói là không có chứng cứ, dù có chứng cứ thì cũng không tới phiên các ngươi đến lộng ngôn ở trên đầu ta."

Chu Phá Trùng cười nhạt, đáp: "Tiểu Nhị, ta chẳng qua là đến để duy trì công chính, giết tướng lĩnh quân đội mà còn không bị trừng phạt, vậy thì ai sẽ để quân lệnh vào mắt?"

"Ít dùng bài này!"

Hạ Hầu gia lạnh lùng nói: "Hiện tại ngươi cút về được rồi! Lập tức rời khỏi Đại Hạ phủ, bằng không thì đừng trách ta không khách khí đối với ngươi!"

Dứt lời, y lại nhìn về phía những người khác, lãnh đạm nói: "Náo nhiệt cũng đã xem xong, ai không có phận sự gì thì không phải đều nên sớm rời đi à? Đừng tiếp tục khiêu chiến độ khoan dung của Hạ gia, đao của Hạ gia còn chưa gãy đâu!"

Chu Phá Trùng thở dài, "Ngươi quá vọng động rồi, chúng ta cũng không có ý nhằm vào Hạ gia. Là do chính ngươi cứ nhất định phải lái suy nghĩ theo hướng này. Duy trì cục diện giống mấy chục năm trước không phải là điều mà tất cả mọi người đều hi vọng nhất sao? Hạ Hầu gia, ta mong ngươi sẽ suy nghĩ lại!"

Hạ Hầu gia nghiêm mặt, không nói lời nào.

Chu Phá Trùng lắc đầu, vừa đi vừa nói: "Ngươi hãy nhìn rõ ràng đại thế đi! Ngươi hay ta, có người nào mà không phải là vì mong muốn Nhân cảnh sẽ càng tốt hơn, bao gồm cả những vị vô địch kia cũng vậy, chẳng lẽ bọn họ nhìn thấy đại cục còn không rõ ràng hơn so với chúng ta? Ngươi nhìn lại một chút, bây giờ người ủng hộ các ngươi phần lớn đều là Chiến giả, Chiến giả sở cầu khác với Văn Minh sư chúng ta. Tuy rằng Đại Hạ phủ là Chiến giả thế gia không sai, nhưng các ngươi cũng là khởi nguyên của đa thần văn nhất hệ. Thậm chí nói không ngoa thì đa thần văn nhất hệ kỳ thật đều có thể nhận Hạ gia làm Tông chủ..."

Hạ Hầu gia yên lặng.

Đương nhiên y nghe hiểu ý tứ của Chu Phá Trùng.

Đa thần văn nhất hệ trong miệng gã không phải là đa thần văn nhất hệ hiện tại, không phải là đám người Hồng Đàm mà một nhóm người khác.

Chu Phá Trùng nhìn về phía Hồng Đàm, ánh mắt gã hơi lộ ra vẻ phức tạp, gã nói: "Hồng Đàm, chia tách pháp chưa hẳn có thể giúp đa thần văn nhất hệ quật khởi, mà có khi đó lại là mầm tai hoạ."

"Không cần ngươi tới nhắc nhở ta!"

Hồng Đàm lạnh lùng đáp: "Sâu kiến còn ham sống, huống chi... Ta còn không phải sâu kiến!"

"Tùy ngươi."

Chu Phá Trùng không nhiều lời nữa, gã đi ra khỏi đại điện, đạp không rời đi.

Mấy vị cường giả Nhật Nguyệt bên cạnh Nguyên Khánh Đông cũng lần lượt cáo từ.

...

Mọi người lục tục rời đi.

Hạ Hầu gia tới tiễn biệt mấy vị Đúc Binh sư, thái độ hết sức khách khí, hoàn toàn khác biệt so với khi nói chuyện với đám Chu Phá Trùng trước đó.

Cuối cùng, y thẳng thắn nói muốn cùng Thôi Lãng đơn độc trò chuyện, mọi người cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lôi kéo tân sinh đúc binh có tiềm năng đúng là phù hợp với phong cách của Hạ Hầu gia.

...

Đợi đến khi chỉ còn hai người, Hạ Hầu gia mới nhìn chằm chằm Tô Vũ, khẽ thở dài, "Còn may ngươi không làm loạn kế hoạch của ta."

"Không hiểu Hầu gia nói cái gì."

Hạ Hầu gia cũng mặc kệ hắn che giấu, tiếp tục nói: "Mau rời khỏi nơi đây đi, bây giờ chỗ này chính là tuyệt địa, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không nên quay về vào lúc này, càng đừng nên ở lại đây lâu!"

Tô Vũ yên lặng, một lát sau mới cất tiếng: "Vậy bọn họ thì sao?"

Hắn đang muốn nhắc tới mấy người Hồng Đàm.

"Bọn họ đi không được."

Hạ Hầu gia bình tĩnh đáp: "Bọn họ chính là kíp nổ, kíp nổ đi đến chỗ nào cũng đều sẽ gây họa!"

Tô Vũ lần nữa yên lặng, hồi lâu sau mới nói: "Hôm nay ta đã xem hiểu rất nhiều chuyện. Hầu gia, ta chỉ muốn hỏi một câu, nếu như trước đây ta không quấy rối, cục diện liệu có thể không hỏng bét như bây giờ không?"

Hạ Hầu gia bật cười, "Ngươi chịu thừa nhận là do ngươi quấy rối rồi?"

"Không, ta chẳng qua là đang tự cứu mình. Các ngài nghĩ kế hoạch của các ngài, ta nghĩ kế hoạch của ta. Các ngài làm cái gì, ta không biết, cho nên coi như ta có phá hỏng kế hoạch nào thì cũng đừng tìm ta. Chẳng qua là ta cảm thấy, Trần Các lão bên kia có lẽ có khả năng không cần phải đi tới bước đường hiện tại."

Hạ Hầu gia cười cười, chậm rãi nói: "Oán hận của y chất chứa đã sâu, không liên quan quá nhiều đến ngươi. Thời khắc Liễu Văn Ngạn bước chân ra khỏi Nam Nguyên... Không, từ lúc ông ta còn ở Nam Nguyên mà bị buộc tiến vào Đằng Không, kỳ thật đã biểu thị cho sóng gió lại sắp sửa bắt đầu rồi!"

Hết thảy mọi thứ đã âm ỉ nảy sinh từ một lần tập kích Nam Nguyên kia.

Sau đó theo sự phát triển dần dần của Liễu Văn Ngạn mà lửa càng cháy càng lớn.

50 năm đã hao rỗng hết tất cả chờ mong cùng hi vọng của mọi người.

Nói đến đây, Hạ Hầu gia lại quay trở về Tô Vũ: "Bất quá ngươi thật đúng là góp phần đẩy nhanh cái tiến trình này, nguyên bản sẽ không nhanh như vậy, vốn là chuẩn bị chờ thêm hai năm, bằng không cũng không cần ta tới giữ chức vị Phủ chủ như bây giờ, rõ chưa?"

Tô Vũ gật đầu, không đáp lời.

Hạ Hầu gia khuyên nhủ: "Đừng cho là mình có thể che giấu ánh mắt của mọi người. Người phát hiện ra thân phận thật của ngươi không ít, vả lại ngươi cứ khoa trương như thế, không sớm thì muộn tất thảy mọi người đều sẽ đoán ra. Ngươi sớm rời đi đi, tốt nhất là quay trở về Đại Minh phủ."

Tô Vũ buồn bực chất vấn: "Phát hiện thì phát hiện đi. Có điều hôm nay tiện gặp Hầu gia, ta cũng muốn hỏi ngài một câu. Vì sao nhà của ta lại biến thành sảnh triển lãm, ai cũng có thể tới lui?"

Hạ Hầu gia thản nhiên đáp: "Chỉ là một tòa nhà rách nát mà thôi, đi thì đi!"

Tô Vũ siết chặt nắm đấm!

Hạ Hầu gia cười nhạt, nhìn hắn: "Không phục? Có không phục thì cũng đừng phân cao thấp với ta làm gì. Bọn hắn không tới nhà ngươi thì làm sao phát hiện di tích... Nam Nguyên, không sớm thì muộn cũng sẽ có di tích xuất hiện!"

Ánh mắt Tô Vũ khẽ động.

Không sớm thì muộn cũng sẽ xuất hiện?

Hạ Hầu gia cười tủm tỉm nói: "Nhà ngươi mà không mở ra thì mọi người sẽ không hứng thú mò tới. Mà không tra xét được gì thì không có ý nghĩa a! Nghĩ thoáng lên, một căn nhà mà thôi, mất liền mất đi, có người ở đó thì nhà mới là nhà, không có ai ở thì nó chẳng qua chỉ là bốn vách tường. Ngươi muốn thì cùng lắm ta bồi thường cho ngươi."

Tô Vũ cắn răng đáp: "Đó là nơi mà ta cùng phụ thân ta đã sinh sống hơn mười năm, là nơi lưu giữ ký ức và thanh xuân của ta..."

"Chà chà!"

Hạ Hầu gia bật cười, "Tiểu hài tử đúng là tiểu hài tử! Được thôi, ngươi cứ ghi thù cho tốt đi, ta không có vấn đề gì! Chờ tới lúc nào ngươi có thể thu thập được ta thì lại đến chất vấn, ha ha, ta chờ ngươi!"

"Ngài..."

Bình luận

Truyện đang đọc