VẠN TỘC CHI KIẾP

Tô Vũ thế mà lại không đánh.

Quyết định này vượt quá dự đoán của không ít người, rất nhiều người đều cảm thấy hắn sẽ đấu đến cùng.

Nhưng mà ngẫm kỹ lại thì Tô Vũ cũng không phải lần đầu tiên làm ra chuyện này!

Lần trước, mọi người cũng đều cảm thấy Tô Vũ sẽ đấu đến cùng, kết quả... hắn đánh mấy trận dằn mặt, sau đó quyết định không đánh nữa, nhận thua, thua hơn tám nghìn lần!

Lần này cũng thế!

Hết lần này tới lần khác còn không có ai cảm thấy hắn không đánh thì có gì không ổn, giống như là nên thế, không có gì lạ.

Ba người Tô Vũ, Ngô Gia, Trần Vĩnh rời đi.

Sau lưng, Địch Phong lại gào thét!

"Tô Vũ! Ngô Gia đừng hòng tiến vào Bách Cường! Ngươi có thể nhận thua, Ngô Gia có thể sao? Ta sẽ giữ vững vị trí cuối cùng của Bách Cường bảng, mãi đến sang năm, khiến Ngô Gia đừng hòng vào bảng!"

Tô Vũ có thể nhận thua, hắn không quan tâm, thực lực của hắn mọi người đều nhìn thấy, thiên phú của hắn tất cả mọi người đều tán thành.

Kỳ thật Ngô Gia cũng không quan tâm, thế nhưng mà Ngô Gia cần vị trí Bách Cường!

Trần Vĩnh cũng cần!

Nơi xa, Tô Vũ căn bản không thèm để ý.

Ngô Gia được đỡ đi, vẻ mặt có chút khó coi, có chút hậm hực, "Sư đệ..."

Tô Vũ khẽ cười, trấn an nàng: "Sư tỷ, đừng để ý đến hắn! Chúng ta đùa hắn thôi, còn sớm mà."

"Cái gì?"

Tô Vũ cười tủm tỉm, đáp: "Sư tỷ, ngươi nghĩ xem, nếu hắn muốn ngăn ngươi, có phải là phải giữ vị trí 100 mới được? Ngươi khiêu chiến người khác, tỉ như hạng 95, hắn khiêu chiến ngươi, ngươi liền nhận thua, hai ngươi sẽ đổi thứ hạng, ngươi chính là hạng 100. Để ta xem hắn có thể rớt khỏi bảng để tới khiêu chiến ngươi, hoặc là hệ của hắn có vài người rớt khỏi bảng để trông coi ngươi..."

Tô Vũ cười xán lạn nói: "Đó mới là điều càng thú vị! Ai có thể hao tổn nổi ai! Sư tỷ, ngươi dù sao cũng thụ thương chưa lành, nhàn rỗi không chuyện gì làm thì cứ đi khiêu chiến Bách Cường bảng một chút đi, ngày ngày giống như dắt chó đi dạo mà chơi với chúng thật vui vẻ!"

"Nhận thua à?"

Ngô Gia ngập ngừng hỏi: "Sư đệ, chúng ta ngày ngày nhận thua có phải là không tốt lắm?"

Trần Vĩnh đi bên cạnh, nghe vậy thì thấp giọng trách cứ: "Học sự đệ ngươi thêm chút đi, rõ ràng không phải đối thủ của hắn, cứ cố quá mà làm gì, có ý nghĩa gì sao?"

"Sư phụ, thua người không thua trận!" Ngô Gia buồn bực đáp: "Thua người khác thì không sao, bại bởi Đơn thần văn nhất hệ khốn nạn thì ta không vui!"

"Ngươi tốt nhất nên dưỡng thương, sớm cường đại lên!" Trần Vĩnh trấn an một câu, tiếp đó vẻ mặt hơi có chút ngưng trọng, nói: "Tô Vũ, sắp tới cẩn thận một chút, Hạ Ngọc Văn thế mà trở lại rồi! Trước đó ngươi làm nhục y, y sẽ không từ bỏ ý đồ! Tên này tính cách cực đoan, tương đối độc ác, nói trắng ra là có chút tâm tư duy ngã độc tôn, ngươi nhục nhã y trước mặt người khác, y sẽ không dễ dàng bỏ qua."

"Duy ngã độc tôn?" Tô Vũ kinh ngạc hỏi: "Sư bá, y ngông cuồng như thế?"

"Còn tạm." Trần Vĩnh cũng không có thành kiến gì, giải thích: "Rất nhiều thiên tài đều có suy nghĩ này, Hạ Ngọc Văn độc ác, bá đạo, cuồng vọng, đều là xây dựng ở trên cơ sở người cùng giai với y, những năm qua, y chưa từng bại. Ta nói là cùng giai!"

"Sư phụ ta cũng không thể thắng y?"

"Sư phụ ngươi... chưa từng cùng giai với y!"

Trần Vĩnh thở dài: "Sư phụ ngươi khi mới dưỡng tính, Hạ Ngọc Văn đã tiếp cận Đằng không, sau này khi y Đằng Không, sư phụ ngươi trễ mấy tháng mới đột phá đến Đằng Không, lại về sau nữa Bạch Phong chưa từng đuổi kịp y. Bây giờ hắn đều đã là Lăng Vân tam trọng, sư phụ ngươi chỉ là Đằng Không bát trọng, khoảng cách rất lớn."

"Nếu cùng cấp, sư phụ có phải là đối thủ của y không?"

Trần Vĩnh cẩn thận suy nghĩ, chậm rãi đáp: "Không dễ phán đoán, Hạ Ngọc Văn tu luyện không phải Chiến Thần quyết mà là Khai Thiên đao! Khai Thiên đao không đơn thuần là võ kỹ, nó là một môn công pháp Thiên giai! Hơn nữa còn có nhiều phiên bản, Hạ Ngọc Văn tu luyện Thiên giai cao đẳng, khai khiếu nhiều, thực lực mạnh."

Dứt lời Trần Vĩnh lại nói: "Đó là thân thể chiến lực, còn về phần Văn Minh sư, Hạ Ngọc Văn tu luyện thần văn cũng rất cường đại, cùng cấp với lão sư của ngươi, thắng bại khó mà nói."

Tô Vũ vò đầu: "Không thể nào, lão sư ta có đồ long kiếm, ta cảm thấy vẫn rất lợi hại!"

Trần Vĩnh cười một tiếng.

Khó mà nói, không có nghĩa là sẽ thua, thật sự giao thủ mà cùng giai... đại khái vẫn là Bạch Phong có thể thắng.

Đương nhiên, hai người chưa từng cùng giai, Trần Vĩnh cũng lười dát vàng cho Bạch Phong.

Bất quá Tô Vũ vẫn thấy khó hiểu, "Sư bá, bây giờ không phải Hạ Ngọc Văn là thành viên của viện giám sát à? Vì sao y còn muốn tranh đoạt vị trí phó Quán trưởng Tàng thư các?"

Tô Vũ vẫn xem như hiểu rõ quy tắc của học phủ, vị trí giám sát này không hề thua kém chức vụ phó Quán trưởng.

Thậm chí rõ ràng còn cao hơn một chút!

Quyền hành cũng không tính là ít!

Vì sao Hạ Ngọc Văn còn muốn đối nghịch với đa thần văn hệ?

Trần Vĩnh đáp: "Trước không nói vấn đề vị trí, y là muốn lôi kéo Đơn thần văn nhất mạch, thậm chí kết giao với Chu gia, chúng ta ít người, dễ khi dễ hơn, không ức hiếp chúng ta thì biết ức hiếp ai?"

"Dĩ nhiên, y mong muốn vị trí phó Quán trưởng cũng là lẽ thường."

Trần Vĩnh giải thích: "Học phủ có tổng cộng 42 vị Các lão, ngươi cũng biết! Trong đó 36 vị là Sơn Hải cảnh, 6 vị là Lăng Vân cửu trọng thâm niên, ngươi biết chứ?"

Tô Vũ gật đầu.

Trần Vĩnh lại nói tiếp: "6 vị Các lão cửu trọng này có 4 người tọa trấn khu Bí Cảnh, 1 vị là viện trưởng giám sát viện, 1 vị là Quán trưởng thư viện."

Trần Vĩnh cười nói: "Vốn Tàng Thư các quan trọng hơn thư viện, ta hẳn là cũng sẽ khoác lên mình cái danh Các lão, bất quá năm đó bởi vì một số phân tranh, cộng thêm lúc ấy ta trẻ tuổi cho nên cuối cùng hủy bỏ tên ta."

Trần Vĩnh thở dài: "Dĩ nhiên, chính ta cũng lười đi tranh, cho nên cứ như vậy mà không công bố! Bọn hắn tranh đoạt vị trí Quán trưởng Tàng Thư các, một mặt là vì đuổi ta rời khỏi Tàng Thư các, một mặt khác chính là vì cái chức Các lão này."

Vẻ mặt Tô Vũ quỷ dị nói: "Sư bá... vốn hẳn phải là Các lão?"

Trần Vĩnh cười gật gật đầu, "Dĩ nhiên, kỳ thật đều như nhau."

"Sư bá, ta rất hiếu kì, Các lão rốt cuộc có đặc quyền gì mà có thể làm cho Hạ Ngọc Văn muốn tranh giành?"

"Các lão..." Trần Vĩnh suy nghĩ một chút mới nói: "Thứ nhất, địa vị!"

"Thứ hai, quyền nói chuyện! Tỉ như hội nghị Tu Tâm các chỉ có Các lão mới được dự, chỉ có Các lão mới có thể bỏ phiếu, có đôi khi phủ trưởng cũng không phải là có thể một lời mà quyết, cần Các lão dùng phiếu quyết định!"

"Thứ ba, một chút tài nguyên đặc thù chỉ có Các lão mới có thể tranh!"

"Thứ tư, có thể trực tiếp liên hệ với Cầu Tác cảnh."

"Thứ năm, nghe có vẻ lợi hại hơn chút!"

"..."

Cái thứ năm này, Tô Vũ nghe mà suýt chút nữa bước trật chân.

"Hạ Ngọc Văn muốn trở thành Các lão, y mới Lăng Vân tam trọng..."

Trần Vĩnh thở dài, "Y muốn tới cửu trọng cũng không cần bao lâu, loại thiên tài như y tiến bộ rất nhanh! Hạ Ngọc Văn năm nay chỉ vừa ngoài 30 tuổi. Hơn hai năm sau, y còn có một lần kỳ ngộ, hai năm sau nếu y có thể đến Lăng Vân lục thất trọng thì có thể vào nơi đó, lúc trở ra thì y hẳn sẽ là Lăng Vân cửu trọng."

"Hơn hai năm mà thôi, y ắt có niềm tin tiến vào Lăng Vân cửu trọng, thế nhưng nếu muốn tiến vào Sơn Hải thì sẽ cần rất lâu!"

Trần Vĩnh giải thích: "Các lão có quyền lợi cùng cấp với Sơn Hải, tại các đại phủ, tại các học viện lớn, Các lão đều có thể xem như Sơn Hải, có danh nghĩa này thì y cạnh tranh vị trí Phủ chủ có trợ giúp rất lớn, bởi vì ngươi có khả năng xem y là Sơn Hải cảnh!"

"Hơn hai năm sao?" Tô Vũ suy nghĩ một chút nói: "Là Tinh Vũ phủ đệ kia?"

"Đúng."

"Sư bá, chỗ kia thần kỳ lắm à?"

"Xem như thế đi."

"Sư bá đã từng tới chưa?"

Trần Vĩnh gật đầu, "Đi qua một lần, chắc là lúc ta chừng 27 - 28 tuổi!"

Tô Vũ gật gật đầu, chuyện này hắn đã nghe nói qua, nơi kia 10 năm mới có thể đi một lần.

Khi sư bá 27 - 28 tuổi thì đích thật là thời gian mở ra lần trước.

Bình luận

Truyện đang đọc