VẠN TỘC CHI KIẾP

Sáng sớm trong học phủ rất ít người, không khí rất tốt.

Tô Vũ dạo chơi trên đường lớn đầy bóng mát từ cây xanh, hắn lại không cảm thấy tâm tình tốt, ngược lại còn thấy vô cùng hỏng bét.

Hắn đang nghĩ, Vạn Thiên Thánh đang suy nghĩ cái gì?

Thần Văn hệ bây giờ đấu thành dạng này, đã không phải là vấn đề cạnh tranh đơn giản nữa, thậm chí còn liên lụy đến sinh tử, Vạn Thiên Thánh làm phủ trưởng mà ông định mặc kệ sao?

Ông chỉ nhìn chằm chằm phần đất một mẫu ba này còn ra khỏi học phủ thì ông bèn tùy ý những người khác làm loạn ư?

Thậm chí có một số kẻ ngoại lai tham dự, Vạn Thiên Thánh cũng không để ý tới?

Cứ tiếp tục như thế, Đại Hạ Văn Minh học phủ còn giữ được bao nhiêu uy nghiêm?

Tô Vũ đang nghĩ, nếu hắn đứng tại góc độ Vạn Thiên Thánh thì hắn sẽ làm gì, nên làm như thế nào?

Nghĩ nửa ngày, Tô Vũ thầm than nhẹ, có lẽ địa vị khác biệt, suy tính liền không giống nhau, tại Đại Hạ Văn Minh học phủ, người mà hắn thấy khó hiểu nhất chính là Vạn Thiên Thánh, Trước đó đều nói, Vạn Thiên Thánh là lãnh tụ Văn Minh sư ở Đại Hạ phủ, cũng không phải chỉ riêng mình Đại Hạ Văn Minh học phủ.

Bây giờ, hắn lại không nhìn ra chút uy nghiêm của lãnh tụ nào.

Là bởi vì thực lực à?

Do ông ấy chưa tới Nhật Nguyệt?

Trong lúc thầm nghĩ mấy chuyện này, Tô Vũ đã đi tới Tàng Thư các.

Ở trong Tàng Thư các cũng có một số học viên cùng nghiên cứu viên lui tới, có người thấy Tô Vũ, nhiệt tình chào hỏi, có người thấy Tô Vũ thì lại đối xử lạnh nhạt.

Tô Vũ cũng không thèm để ý, chào hỏi, đáp lại từng người.

Đối xử lạnh nhạt với hắn thì hắn cũng không rảnh để ý.

Hắn không phải điểm công huân, làm không được chuyện khiến ai ai cũng yêu mến, cho nên biện pháp tốt nhất chính là lôi kéo phần lớn, đả kích phần ít.

Để cho kẻ địch e ngại, bạn bè ưa thích, khiến người trung lập sẽ không hướng về phía kẻ địch.

Điểm này, hắn học được từ cha của Trần Hạo.

Trần Khánh Hòa làm phó trưởng phòng ở khu Giao Đốc, người xử lý không phải chỉ mỗi một phó trưởng phòng như y mà còn có phó trưởng phòng đối nghịch khác. Trần Khánh Hòa âm thầm lôi kéo mấy vị phó trưởng phòng khác, đối xử với người phía dưới hòa ái, đối với người ở phía trên thì biểu hiện ra năng lực, với các vị phó trưởng phòng khác thì là thiện ý, duy chỉ có vị đối nghịch kia là luôn luôn công kích nhằm vào.

Hai người làm ầm ĩ, tất cả mọi người đều nói một người trong đó không phải thứ gì tốt lành, miệng nhiều người có thể xói chảy vàng, dù cho rõ ràng là Trần Khánh Hòa sai nhưng cuối cùng đều thành người kia sai.

Cuối cùng, vị kia chịu không được toàn bộ người ở khu Giao Đốc nhằm vào, phẫn nộ mà từ chức.

Cho nên ở trong học phủ, Tô Vũ phải làm cho người ta hiểu rõ, là Đơn thần văn nhất hệ sai.

Chỉ cần đấu, bất kể có phải là do Tô Vũ chủ động gây chuyện hay không thì đều là Đơn thần văn nhất hệ ức hiếp người, đều là lỗi của bọn họ, dù cho Tô Vũ ra tay tàn nhẫn thì cũng là không thể không tự vệ, không thể không phản kích.

Có lẽ những người kia sẽ không giúp hắn cái gì, thế nhưng thanh danh của Tô Vũ sẽ rất tốt.

Thời đại này... Thực lực cùng thanh danh đều phải có.

Thanh danh xấu, vậy sẽ khó thực hiện nhiều chuyện.

Thủ vệ thấy Tô Vũ, dồn dập cung kính tránh đường, Tô Vũ đáp lại bằng nụ cười, hơi hơi khom người chào, cất bước tiến vào Tàng Thư các.

...

Tầng 10.

Lần này Tô Vũ không phải đến tìm Trần Vĩnh, mà là tìm sư tỷ Ngô Gia.

Hắn chào Trần Vĩnh một tiếng, dưới ánh nhìn ngạc nhiên của Trần Vĩnh, Tô Vũ cùng Ngô Gia nhiệt tình đi xuống lầu.

"Sư đệ, ngươi tìm ta có chuyện gì thế?"

Ngô Gia vừa nhảy nhót theo sát Tô Vũ xuống lầu, vừa có chút tò mò hỏi.

Vừa sáng sớm, sư đệ tìm mình hỗ trợ cái gì sao?

"Sư tỷ, hiện tại cũng tháng 10 rồi."

"Đúng vậy, làm sao thế?"

"Tháng 12 sắp đến, nếu ngươi còn không thể tiến vào Bách Cường bảng thì học phủ sẽ tổ chức lần khảo sát chuyên sâu thứ hai, dù cho sư bá bổ túc trước đó một chút thâm hụt thì cũng vô dụng, bởi vì đến lúc đó không phải chỉ là khảo sát đơn giản, mà là nhiều Các lão liên hợp khảo sát."

Vẻ mặt Ngô Gia khẽ biến, nàng dĩ nhiên biết, uể oải nói: "Ta biết... Sư đệ, tháng 12 ta sẽ tranh thủ đánh tới Bách Cường bảng!"

Tô Vũ cười nói: "Sư tỷ, tháng 12... biến số cũng quá nhiều."

"Vậy..."

Tô Vũ chậm rãi nói: "Đa thần văn nhất hệ bị người khác nhằm vào, chúng ta vì sao không thể phản kích bọn hắn? Sư bá sẽ bị khảo sát, những người khác thì sao? Ngươi không vào được Bách Cường bảng, sư bá liền bị coi thành dạy học không tốt, thế người của Đơn thần văn nhất hệ không vào Bách Cường bảng, lão sư của bọn hắn có bị khảo sát hai lần, có thể hay không bị tra ra vấn đề hay không?"

Ngô Gia kinh ngạc nhìn hắn, "Sư đệ, ý của ngươi là?"

"Phản kích!" Tô Vũ nói thẳng: "Sư tỷ, phản kích mới là cách phòng thủ tốt nhất, không thể một mực ngồi chờ chết!"

"Thế nhưng, lần trước ta đối phó với Hoàng Khải Phong còn dễ nói, ra tay độc ác thì vấn đề cũng không lớn, nhưng nếu tùy tiện ra tay nặng với những người khác thì mọi người sẽ cảm thấy đa thần văn nhất hệ ta quá mức hung tàn, bá đạo."

"Đơn thần văn nhất hệ không quan tâm tới danh tiếng, nhưng chúng ta thì phải quan tâm!" Tô Vũ nói khẽ: "Bởi vì chúng ta ít người, bởi vì chúng ta thực lực yếu, cho nên chúng ta vẫn cần phải để ý thanh danh, đừng đẩy chúng ta vốn đã là thế yếu lại còn đối lập với mọi người."

Ngô Gia như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, tò mò nhìn Tô Vũ.

Sư đệ của nàng suy nghĩ cũng thật nhiều.

"Sư đệ, vậy ngươi nói đi, muốn ta làm thế nào?"

"Sư tỷ, ngươi đi khiêu chiến học viên Bách Cường bảng!"

Tô Vũ nói khẽ: "Khiêu chiến Đơn thần văn nhất hệ... Không, để cho bọn họ tới khiêu chiến ngươi, Đơn thần văn nhất hệ bên này hiện tại không có biện pháp gì với ta, nhưng đối với ngươi thì lại là chưa từ bỏ ý định."

Tô Vũ suy nghĩ một chút, đoạn hỏi: "Gần đây có ai khiêu chiến sư tỷ không?"

"Có!" Ngô Gia buồn bực đáp: "Rất nhiều! Một đám khốn nạn chưa vào được Bách Cường bảng ngày ngày muốn khiêu chiến ta, nếu không phải lão sư ngăn cản thì ta đã sớm tìm bọn hắn tính sổ, khinh người quá đáng, nếu không phải ta thụ thương, mấy tên khốn kiếp kia làm sao dám khiêu chiến ta!"

"Vậy thì tốt." Tô Vũ gật đầu, "Sư tỷ, ứng chiến đi! Đừng tìm nữ sinh, tìm nam sinh ấy! Đừng dùng ý chí lực, thụ thương thì thụ thương, nôn thật nhiều máu để cho người ta mở mang kiến thức một chút, dù cho có thương tích trong người thì sư tỷ cũng sẽ giữ phong thái không sợ chiến!"

"Tốt nhất có thể thắng, thắng thì sư tỷ khiêu chiến học viên Bách Cường bảng, bại cũng không sao, bởi vì ngươi có thương tích trong người, ngươi là tức không nhịn nổi mới đi khiêu chiến đối phương, bị đối phương ức hiếp..."

Ngô Gia kinh ngạc nhìn hắn, mơ hồ đã biết được ý tứ của hắn.

"Sư đệ... Ý của ngươi là, để cho ta bán thảm?"

"Không, là thật sự thảm!" Tô Vũ khẽ cười: "Để người của toàn học phủ nhìn một chút, Đơn thần văn nhất hệ cường thế đến trình độ nào! Một nữ học viên bị thương mà chúng ngày ngày đến gây chuyện, ngày ngày tới khi dễ, đều đã cưỡi lên đầu lên cổ ngươi mà ị rồi!"

"Sư đệ... Thật buồn nôn, đừng nói như vậy!"

Ngô Gia một mặt phiền muộn, nói chuyện chẳng thơm tho gì cả.

Tô Vũ thật sự cạn lời, Ngô Gia bỗng nhiên cười hì hì: "Sư đệ, ngươi thật là âm hiểm, chuẩn bị xuống tay với bọn họ sao?"

"..."

Tô Vũ hơi sững sờ, cười ngây ngô phản bác: "Sư tỷ, không phải ta âm hiểm, ta là..."

"Đừng nói rõ lí do!"

Ngô Gia không thèm để ý đến chuyện vặt vãnh đó, cười hì hì nói tiếp: "Ta thích nhất dáng vẻ âm hiểm này của nhóc con đó, đặc biệt đáng yêu!"

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc