VẠN TỘC CHI KIẾP

Liễu Văn Ngạn rầu rĩ nói: “Tiểu tử này thật là, chúng ta mới đi không lâu, sao lại thành ra nông nỗi như vậy?”

Bọn họ mới rời khỏi Nhân cảnh không đến nửa năm.

Hắn giỏi gây chuyện thật!

Bạch Phong cũng không biết nên nói gì, khả năng gây chuyện của Tô Vũ vẫn luôn vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Anh cắn răng, nói: “Không được thì bảo hắn tới chiến trường Chư Thiên, tại đây có Đại Tần vương, ít nhất tên kia không dám xằng bậy!”

Liễu Văn Ngạn lắc đầu, “Thôi, tốt nhất là không đến, Tô Vũ quá giỏi gây chuyện, tính tình còn không phải là loại có thể nhẫn nhịn. Thôi, chuyện này nói sau đi, huống chi nơi đây cũng không quá an toàn, tên kia tuy không dám loạn động, nhưng gần đây chiến tranh lại bắt đầu rồi, ai biết có dị tượng gì xảy ra hay không!”

Bạch Phong không lên tiếng nữa, trong lòng không khỏi hậm hực.

Đặc xá tội lỗi ư?

Đặc xá, dù cho phép mình trở về, mình cũng không muốn.

Về làm gì, mất hết mặt mũi rồi!

Tiểu tử kia sao lại kinh người như vậy, thế mà giết Chu Bình Thăng rồi, đúng là sư không bằng đồ. Anh nghĩ mình nên đổi lại danh hiệu mới thì hơn: Bạch Mù.

Tiểu tử kia đã là nghiên cứu viên rồi mà anh vẫn còn là trợ lý nghiên cứu viên đây!

...

Tô Vũ đương nhiên không biết Bạch Phong nơi phương xa đang âm thầm hậm hực, mà dù có biết thì hiển nhiên hắn cũng mặc kệ vị sư phụ khiến người ta không thể bớt lo này.

Sau khi hoàn thành việc khai 360 khiếu huyệt xong, hắn bắt đầu cân nhắc tới chuyện Đúc thân pháp, mặt khác hắn còn phải mở Thần khiếu, hiện tại đã sắp đến giữa tháng nhưng Thần khiếu của hắn vẫn còn chưa mở ra được bao nhiêu, đến bây giờ cũng mới chỉ có 115 cái.

Cách con số 180 cái những 65 Thần khiếu nữa.

Thức hải bí cảnh!

Trừ phi thức hải bí cảnh lại mở ra một lần thì hắn mới có thể nhanh chóng khai Thần khiếu giống lần trước. Nhưng mà muốn mở thức hải bí cảnh thì cần phải có rất nhiều Thiên Hà cát, dù cho Đại Hạ phủ có đưa thức hải bí cảnh tới cho hắn thì Tô Vũ cũng không có đủ Thiên Hà cát để mở nó.

Tô Vũ cũng đã hỏi thăm Chu Thiên Đạo một phen, ở Đại Minh phủ tuy có, thế nhưng số lượng rất ít.

Chuyện này cũng dễ hiểu, dù sao thì người Đại Minh phủ có cơ hội đi tới Tinh Vũ phủ đệ không nhiều, cường giả ít đương nhiên số lượng Thiên Hà cát thu họach được cũng chẳng nhiều nhặn gì.

Bất quá rất nhanh, Tô Vũ đã có biện pháp khác.

...

Trong sở nghiên cứu.

Tô Vũ đang nghiên cứu mấy bộ đúc thân pháp vừa lấy được, vừa thuận miệng nói về chuyện thức hải bí cảnh, Kim Sinh ở bên cạnh nghe vậy thì ngạc nhiên bảo: "Đi tới Bách Đạo các a! Vượt quan đi! Làm Văn Minh sư chẳng lẽ ngày ngày tĩnh tọa tu luyện? Thế thì quá lãng phí thời gian! Đi tới Bách Đạo các, thần văn sư khẳng định có thể thu họach được không ít ý chí lực biếu tặng!"

Bách Đạo các!

Trong ngày khai giảng năm học, Hồ Hiển Thánh cũng đã nói tới việc này.

Ban đầu Tô Vũ còn nghĩ tới việc dành thời gian dạo qua đó xem xét, kết quả gần đây bận quá nên hắn đã quên mất.

Hiện giờ nghe Kim Sinh nói như vậy, hắn thật sự có điểm ngoài ý muốn, "Ở Bách Đạo các có khả năng khai Thần khiếu à?"

"Đúng thế!" Kim Sinh gật đầu, đáp: "Kỳ thật chúng ta đều không thích tu luyện, muốn khai Thần khiếu cũng khó, còn may mà Đại Hạ phủ có thức hải bí cảnh, Đại Minh phủ chúng ta cũng có Bách Đạo các, nó chẳng hề thua kém thức hải bí cảnh tí nào!"

"Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể xông qua nhiều cửa ải một chút."

Dứt lời, Kim Sinh lại cười bảo: "Đại Hạ phủ bên kia đến bây giờ cũng không nói sẽ đưa cho ngươi thức hải bí cảnh, công pháp của ngươi còn truyền nữa hay không?"

"Chờ thêm mấy ngày đi!"

Tô Vũ cười tủm tỉm đáp: "Đừng để cho Nguyên Khánh Đông yên tĩnh, trước cứ treo đó để Đơn thần văn nhất hệ bức bách gã chi phụ cấp, không phụ cấp thì truyền làm cái gì!"

"Sư đệ thật đúng là..."

Y không nói ra miệng hai chữ “xấu xa”, trong lòng tự hiểu là được.

Nguyên Khánh Đông người ta trêu chọc phải ngươi cũng xem như gặp vận rủi lớn.

Tô Vũ phì cười, sau đấy vẻ mặt lại có chút u ám.

"Làm sao vậy?" Kim Sinh thấy kỳ quái, tiểu tử này sao nói trở mặt liền trở mặt?

"Không sao, là chuyện của Phong Kỳ sư bá."

Tô Vũ chỉ gặp Phong Kỳ một lần, nếu nói tình cảm sâu đậm thì thật sự không có.

Nhưng ngày ấy vào thời khắc nguy cấp, Phong Kỳ đã ra mặt cứu viện, đây là ân tình mà hắn tuyệt đối không quên.

Trước kia còn tưởng rằng y chẳng qua là mai danh ẩn tích, sau này mới biết được thì ra Phong Kỳ che giấu tung tích để nằm vùng ở Lục Dực thần giáo, là do sư bá gài vào.

Kết quả thân phận của y lại bị bại lộ!

Bây giờ ở Đại Hạ phủ có tin tức truyền đến, nói là Phong Kỳ không rõ sống chết, chỉ sợ có Nhật Nguyệt đang đuổi giết, sư bá Trần Vĩnh của hắn đã rời khỏi học phủ chuẩn bị cứu viện, thậm chí có ý định báo thù.

Cường giả giết cha mẹ Ngô Gia chính là đến từ Lục Dực thần giáo.

Nghe xong lời này, Kim Sinh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Ta cũng nghe rồi, có điều ngươi chớ để ý. Đây là bẫy, tuyệt đối là bẫy! Cái bẫy này là muốn dẫn dụ ngươi đi ra ngoài, ngươi không quản được, cũng không thể quản. Tô sư đệ, mấy ngày nay không ngừng có người muốn chui vào học phủ, đã bị hộ vệ học phủ chém giết rất nhiều tên ẩn núp... Ngươi tốt nhất đừng tùy tiện làm loạn."

Y nghiêm mặt nói: "Ta cảm thấy cái bẫy này quá rõ ràng, tin tức truyền bá tới đây quá nhanh, không phải nhằm vào ngươi thì là nhằm vào Trần Vĩnh! Nhật Nguyệt truy sát Phong Kỳ, nếu thật sự muốn giết thì đã sớm giết, nhưng đến bây giờ vẫn chưa giết đối phương, việc này chắc chắn không bình thường!"

Y không phải là muốn Phong Kỳ chết, nhưng mà việc này rất có rất nhiều điểm khuất tất.

Một vị Nhật Nguyệt truy sát, kết quả Phong Kỳ mấy lần đều cửu tử nhất sinh, mà quan trọng là lần nào cũng đều có tin tức lộ ra ngoài, đại khái là có kẻ ở bên trên chỉ điểm.

Đây không phải thòng lọng thì là cái gì?

Bấy giờ, tin tức đã truyền đến chỗ Tô Vũ, Kim Sinh chỉ đành khuyên nhủ: "Thực lực ngươi quá yếu, đi cũng vô dụng, là Nhật Nguyệt truy sát đấy. Thậm chí ngươi cũng không thể cầu người hỗ trợ..."

Tô Vũ vừa muốn nói gì đó, Kim Sinh đã trầm giọng giành trước: "Ta biết, Phủ chủ cùng Phủ trưởng đều hết sức coi trọng ngươi. Nếu ngươi đi cầu thì bọn họ có thể sẽ ra mặt đi cứu viện, thế nhưng... Bọn họ vừa đi, Đại Minh phủ sẽ không còn được mấy vị Nhật Nguyệt tọa trấn. Điệu hổ ly sơn, ngươi hẳn là hiểu đạo lý ấy."

Tô Vũ đi cầu người, có thể cầu được sao?

Dám chắc là được!

Chu Thiên Đạo và Ngưu Bách Đạo đại khái sẽ đáp ứng, nhưng bọn họ đi rồi, hệ thống Nhật Nguyệt phòng ngự của Đại Minh phủ sẽ xuất hiện sơ hở.

Chu Thiên Đạo, Nhật Nguyệt cửu trọng.

Ngưu Bách Đạo, Nhật Nguyệt thất trọng.

Đây là hai vị Nhật Nguyệt mạnh nhất ở Đại Minh phủ, còn về Chiến Tranh học phủ, Phủ trưởng của Đại Minh Chiến Tranh học phủ không mạnh, thực lực của ông ấy chỉ là Sơn Hải đỉnh phong. Đúng là hết cách, thay đổi triều đại nhanh, chết quá mau, một đám Chiến giả đa phần đều chết tại Chư Thiên chiến trường.

Hầu thự trưởng là Nhật Nguyệt, nhưng cũng không phải là Nhật Nguyệt cao trọng.

Một khi có Nhật Nguyệt cao trọng tập kích Đại Minh phủ mà hai vị kia lại rời đi, e rằng Đại Minh phủ sẽ rất khó phòng thủ.

Tô Vũ gật đầu, hắn cũng không ngốc, Phong Kỳ sư bá đến bây giờ vẫn còn sống thì chỉ có hai khả năng, một là vận khí tốt, và hai đây là mồi câu.

Tô Vũ muốn câu bọn hắn tới Đại Minh phủ, những người kia làm sao lại không tương kế tựu kế muốn dụ Tô Vũ rời đi?

Dù cho Tô Vũ không dám đi thì cũng sẽ có người dám đi.

Trần Vĩnh!

Nếu lấy Trần Vĩnh làm mồi nhử, Tô Vũ sẽ lựa chọn ra sao?

Hắn có đi cầu viện hay không?

Hắn sẽ tìm ai?

Chu Thiên Đạo hoặc là Ngưu Bách Đạo đại khái là lựa chọn tốt nhất!

Bình luận

Truyện đang đọc