VẠN TỘC CHI KIẾP

Trần Vĩnh rời đi trước.

Y vừa đi, Bạch Phong đã tức giận nói: "Lại gây phiền toái cho ta! Tiểu tử ngươi ngày càng giỏi gây chuyện, thực lực ngươi mới đến mức nào chứ? Không thành thật tu luyện đi, chỉ biết gây hoạ!"

Tô Vũ tỏ vẻ vô tội.

Ta có gây chuyện à?

Không nhé!

Là bọn họ gây chuyện với ta!

"Sắp tới ngoan ngoãn tu luyện thật tốt đi, ta đã treo nhiệm vụ tìm sư tổ ngươi rồi, đúng rồi, nhanh nhắn cho sư bá ta, lừa ông ấy đến đây cho ta nghiên cứu một chút."

Tô Vũ im lặng, nhưng cũng thấy có thể liên lạc một lần, đã mấy ngày hắn không liên hệ với Liễu lão sư rồi.

Tô Vũ lấy máy thông tin ra, bắt đầu quay số, chờ một hồi, hắn lắc đầu nói: "Không có tín hiệu."

"Không có tín hiệu?" Bạch Phong hỏi: "Sóng trong nội thành rất tốt, sao lại không có tín hiệu?"

"Ta cũng không biết."

Tô Vũ lắc đầu, ai biết được, có lẽ trạm phát sóng lại bị phá hỏng rồi.

"Được rồi, tốt nhất là ngươi tu luyện tại đây đi, mấy ngày nữa không có việc gì thì đừng đi ra ngoài!"

"Ta biết rồi!” Tô Vũ không nhiều lời, hắn cũng muốn tu luyện.

Chờ 5000 điểm công huân tới tay, hắn sẽ xem xem có nên mua thêm chút tinh huyết rồi vào bí cảnh tu luyện hay không, hoặc là tu luyện văn quyết thành công rồi tính.

Thực lực hắn vẫn quá yếu.

Đánh với Vương Hạc hạng 38 khiến Tô Vũ cảm nhận được áp lực thực lớn.

Dù hắn có công pháp Thiên giai nhưng chênh lệch vẫn rất lớn, có lẽ Tô Vũ không phải là đối thủ của 30 hạng đầu.

"Văn quyết, Vạn Thạch, phác họa thần văn, thần văn chiến kỹ..."

Nghĩ vậy, Tô Vũ đau cả đầu.

Vì sao cứ cảm thấy thứ ta cần tu luyện quá nhiều?

Chuyên môn tu thân thể không tốt sao?

Nhất lực phá vạn pháp không hay sao?

Nghĩ gì mà học thần văn, thật là!

Nghĩ thì nghĩ, Tô Vũ vẫn cảm thấy song tu sẽ tốt hơn, Chiến giả quá thô lỗ, thời điểm đánh nhau không tiêu sái chút nào, hình tượng sẽ không tốt.

...

Trong lúc Tô Vũ không gọi được.

Trên đường từ Nam Nguyên đến Đại Hạ phủ.

Lão phủ trưởng Nam Nguyên học phủ lái một chiếc xe tải nhỏ rách rưới chở Liễu Văn Ngạn tiến về phía trước.

Vừa lái xe, ông vừa lải nhải: "Lão Liễu, lớn tuổi rồi nhìn thoáng chút đi! Bây giờ thực lực ngươi như vậy, đi Đại Hạ phủ thì làm được gì chứ?"

Liễu Văn Ngạn mặc kệ. Ông nhìn về phía trước, thoáng chốc lại thất thần.

50 năm!

50 năm qua, ông không bước vào Đại Hạ phủ thành một bước, một mực ở lại Nam Nguyên, chớp mắt đã qua 50 năm.

50 năm qua, ông không liên hệ với ai, bạn cũ qua đời, ông cũng chỉ yên lặng đau thương.

Bây giờ, ông mới trở về.

Ông cảm thấy mình không nên trở về lúc này, không nên trở về nhanh như vậy.

Nhưng có người ép ông phải về.

Trương Nhược Lăng...

Trong đầu hồi tưởng lại kí ức đã qua, khi đó phong nhã hào hoa!

Khi đó hăng hái hào hùng!

Khi đó, cảm thấy anh hùng thiên hạ cũng chỉ đến thế, Liễu Văn Ngạn ta dưỡng tính chiến Đằng Không, dưỡng tính giết Đằng Không!

Hạng nhất Bách Cường bảng có thể dễ dàng lấy được!

Lão sư ta là Nhật Nguyệt mạnh nhất nhân tộc!

Lão sư ngạo thị thiên hạ, học sinh không thua bao nhiêu, người đồng lứa, ai dám tranh phong?

Ta chưa vào Đằng Không lại xem Đằng Không như cỏ rác!

Năm đó, lão sư Chứng Đạo thất bại, sư thúc sư bá lần lượt chết trận, lão sư trở về là được Đại Hạ vương mang về, chỉ còn lại một bộ hài cốt, lưu lại một viên thần văn.

Chẳng còn gì cả!

Ông không cam tâm, ông không phục, ông cảm thấy có âm mưu, lão sư từng nói mình có thể chiến Vô Địch, là Nhật Nguyệt mạnh nhất trong chư thiên vạn giới!

Bất cứ người nào cũng có thể Chứng Đạo thất bại, duy chỉ có lão sư là không có khả năng.

Nhưng lão sư... lại đã chết.

Các vị tiền bối còn sống trở về, có tiếc nuối, có không cam lòng, cuối cùng từng người mang theo sự không cam tâm rời đi.

Bọn họ cũng không phục!

Làm sao lại có thể thất bại?

Tại sao lại có hai tên Vô Địch phục kích Ngũ Đại?

Năm đó, ông dung luyện thần văn của lão sư, mong muốn tái hiện thời đại rực rỡ của Ngũ Đại, nhưng trời xanh dường như muốn đùa giỡn ông, thần văn quá mạnh, biển ý chí trọng thương, thần văn bị hao tổn, thân thể vỡ nát...

Ngày xưa ông có thể chiến Đằng Không, có thể giết Đằng Không, giờ lại biến thành phế nhân trói gà không chặt!

Năm đó, một đám hảo hữu bước lên con đường giống ông, bọn họ cũng không cam tâm, không phục.

Sao Ngũ Đại có thể thất bại được!

Dù đối mặt với hai vị Vô Địch, bọn họ cũng cảm thấy Ngũ Đại sẽ không thất bại, Ngũ Đại nhất định có khả năng lâm trận đột phá, trảm hai tên Vô Địch tại trận, nhất định là xảy ra vấn đề ở đâu đó.

"Trương Nhược Lăng..."

Liễu Văn Ngạn thì thào, mắt ông đỏ ngầu, người đã chết rồi, đã chết 9 năm, thế mà còn không buông tha ư?

Thần văn... Thần văn truyền thừa nhất định là chuyện tốt sao?

Trước khi đi, ông mang thần văn theo chẳng qua là không muốn hủy hoại người khác, vì sao không ai rõ?

Nếu mình không tìm thấy người chọn lựa thích hợp, thần văn này có lẽ sẽ theo ông xuống đất, vĩnh viễn cũng không thấy ánh mặt trời.

Ông đang nghĩ ngợi, phía trước, một con yêu thú bỗng xuất hiện.

Lão phủ trưởng giật mình, yêu thú dã ngoại rất phiền toái!

Ông vừa nghĩ vậy, một đạo kiếm mang thoáng hiện, yêu thú chia năm xẻ bảy!

Sau đó, một thân ảnh hiện ra.

"Lão sư!"

Người tới thoạt nhìn rất trẻ trung, nếu Tô Vũ ở đây có lẽ sẽ nhận ra, hai lần hắn lên lôi đài luận võ, người thanh niên kia đều đến, là thanh niên từng ngăn cản hắn tranh tài cùng Hoàng Khải Phong, có chút thiện ý đối với hắn.

Liễu Văn Ngạn nhìn người thanh niên kia, không lên tiếng.

Lão phủ trưởng suy nghĩ một thoáng, hơi kinh ngạc nói: "Lưu Xuyên, là ngươi à?"

Đây là học sinh của Liễu Văn Ngạn, từ rất lâu trước kia.

Tính ra, có lẽ cũng đã gần 50 tuổi, chỉ là bề ngoài người này trông quá trẻ mà thôi.

Nghe nói y kẹt tại Đằng Không cảnh, đảm nhiệm trợ giáo tại Đại Hạ Văn Minh học phủ, những năm qua đều không trở lại Nam Nguyên, sao y lại tới đây?

"Bái kiến phủ trưởng!"

Thanh niên nhìn về phía Lão phủ trưởng, cười thăm hỏi một tiếng rồi lại nhìn Liễu Văn Ngạn, con mắt hơi đỏ lên, mở miệng nói: "Lão sư, ta mở đường cho ngài!"

Liễu Văn Ngạn nhìn y, rất lâu sau, ông chậm rãi nói: "Ngươi xen vào làm gì? Ngươi có năng lực gì chứ? Ngươi đã không còn là đệ tử của ta nữa, ta chỉ là chấp giáo từng dạy ngươi mấy năm mà thôi..."

"Lão sư!"

Thanh niên nói khẽ: "Ta không mạnh nhưng ta nguyện mở đường cho lão sư, Đại Hạ Văn Minh học phủ vẫn còn rất nhiều người đang đợi lão sư trở về!"

"Trở về ư?"

Liễu Văn Ngạn cười tự giễu, ông không để ý, nhắm mắt nói: "Lái xe đi!"

Lão phủ trưởng luống cuống tay chân, vừa lái xe vừa hô: "Lưu Xuyên, trở về đi, ta đưa lão sư ngươi là được, lão này cùng lắm thì chỉ còn lại một đám xương già, ngươi trở về đi!"

Lưu Xuyên không nói gì, trong nháy mắt tan biến tại chỗ.

Phía trước mơ hồ truyền đến tiếng giao tranh.

"Lão Liễu..."

Lão phủ trưởng nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, thấp giọng nói: "Chuyện gì vậy, ngươi thông báo mà lừa ta hả?"

Liễu Văn Ngạn mở mắt lườm ông một cái.

Xéo đi!

Ông biết ai thông báo, ngoại trừ cái bà điên kia ra thì còn ai nữa.

Ông lười nói, cũng không có gì để nói với lão đầu này.

...

Cùng lúc đó.

Một nơi xa hơn ở phía trước.

Ngô Kỳ chém một kiếm giết chết một người, khẽ cười: "Vạn Tộc giáo làm cái gì đây! Thật là, hại ta phải đi một chuyến, người ta trở về thì liên quan quái gì đến các ngươi!"

"Người yêu của bà cô nhà mình... ta phải gọi ông dượng à?"

Ngô Kỳ tự chọc cười chính mình!

...

Xa hơn nữa.

Trong hư không, một bóng người lấp lánh.

Sau đó, bóng người hiện ra, đó chính là Ngô Nguyệt Hoa!

Ngô Nguyệt Hoa cười lạnh một tiếng, bà nhìn về phía hư không, "Thế nào, các ngươi còn muốn ngăn hắn trở về à? Nực cười!"

"Ngô Nguyệt Hoa!"

Từ trong hư không, một lão bà đi ra, lạnh lùng nói: "Liễu Văn Ngạn đã bị đuổi đi, sung quân năm mươi năm tại Nam Nguyên, không được rời khỏi. Năm đó từng có ước định, hắn mang thần văn của Ngũ đại phủ trưởng đi, không được trở lại Đại Hạ phủ, trừ phi hắn chứng minh có thể vãn hồi tổn thất năm đó!"

Bà lão này chính là Vu Hồng Các lão.

Khi phân tranh kết thúc, Ngô Nguyệt Hoa nói đến chuyện đào mộ, Chu Minh Nhân liền suy đoán có thể Liễu Văn Ngạn đã biết.

Quả nhiên!

Liễu Văn Ngạn muốn trở về!

Bình luận

Truyện đang đọc