VẠN TỘC CHI KIẾP

Cùng lúc đó.

Trong hư không, ba tôn vô địch bước vào một tầng không gian khác, bước ra một bước chính là cách xa mấy trăm dặm.

Đại Hán vương cùng Đại Tống vương giờ phút này dồn dập nhìn về phía Diệt Tằm vương, Đại Hán vương hỏi trước: "Diệt Tằm, ngươi có ý gì?"

"Cái gì?" Diệt Tằm vương tỉnh bơ hỏi ngược lại: "Làm sao vậy?"

Đại Hán vương đạm mạc nói: "Phiếu bình chọn có vấn đề gì hay không? Ngươi có thể phá vỡ ký ức giả của Phong Kỳ, nghịch chuyển trở về trí nhớ thật hay không? Vì sao trước khi đi, ngươi lại còn hỏi chuyện của Hạ Long Võ? Diệt Tằm, ngươi đến cùng đang suy nghĩ gì?"

"Ta suy nghĩ gì sao?"

Diệt Tằm vương cười cười, đáp: "Ta chẳng có ý gì cả. Phiếu tự nhiên là thật, về phần nghịch chuyển trí nhớ thì không cần phải làm vậy, lúc nãy ta đã nói rồi, hiện tại muốn giết Trần Vĩnh chính là bức Hạ gia trở mặt, có cần phải làm thế không? Còn chuyện Hạ Long Võ..."

Diệt Tằm vương thản nhiên nói: "Ta là đang nhắc nhở Hạ Tiểu Nhị không cần làm loạn! Hạ Long Võ không trở lại tọa trấn, Đại Hạ phủ không sớm thì muộn cũng sẽ loạn. Hạ Tiểu Nhị cho rằng chỉ dựa vào y là có thể chống đỡ? Không nên cho rằng người trong thiên hạ đều là đồ đần, Hạ Long Võ không ở đây, cũng không phải không có người nào biết chuyện."

Đại Hán vương nhìn chằm chằm vào ông một lúc lâu, không có lên tiếng.

Mà Đại Tống vương thì lại cười nói: "Diệt Tằm, thủ đoạn ba phải này của ngươi thật sự không phù hợp với tính cách của ngươi lắm. Nói cho bọn ta nghe một chút xem, đối với thế cục trước mắt, ngươi thấy thế nào?"

"Thế cục gì?"

"Giữa ba người chúng ta mà ngươi còn muốn giả vờ hồ đồ sao?"

Đại Tống Vương nói: "Ngươi nghĩ như thế nào? Mặt khác, vì sao ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này mà Hồng Đàm lại nhất định phải tuyên bố công khai chia tách pháp, đây là tự tìm đường chết hay là có dự định khác?"

Diệt Tằm vương nhún vai, "Ta không rõ, còn ý kiến của ta thì rất đơn giản, đánh thắng được liền đánh, đánh không lại cũng phải đánh, thế nhưng cần khống chế quy mô chiến tranh. Có điều làm gì thì làm, không thể hoàn toàn không khai chiến được. Chúng ta cũng nên thăm dò hư thực một phen xem thực lực Thần Ma như thế nào. Đừng để đến lúc Bán Hoàng hai tộc Thần Ma thật sự tấn cấp, vậy thì còn chơi cái rắm, xem như xong đời!"

Diệt Tằm vương lại nói: "Ta cũng đoán được ý tứ của các đại phủ kia. Dù Bán Hoàng Thần Ma thật sự tấn cấp, bọn họ cảm thấy vẫn còn sớm, mấy ngàn năm đều không tấn cấp, chẳng lẽ hiện tại đùng cái lại tấn cấp? Coi như tấn cấp, mọi người vẫn còn có đường lui, tìm tiểu giới lớn mạnh một chút rồi cố giới tử thủ, dù Bán Hoàng tới thì cũng chưa chắc có thể làm gì được."

Nói đến đây, Diệt Tằm vương hơi rầu rĩ, "Ta đang nghĩ nếu như Bán Hoàng tấn cấp rồi thì có được tính là Chân Hoàng chân chính không? Nếu có, một khi Chân Hoàng ra tay thì lực lượng giới vực như nào mới có thể ngăn chặn? Hơn nữa, liệu Chân Hoàng có thể ở ngoại giới trực tiếp phá vỡ tiểu giới không? Cuối cùng, hơn phân nửa Vĩnh Hằng đều chứng đạo ở Nhân cảnh. Nếu Nhân cảnh phá toái thì những Vĩnh Hằng kia còn có thể tiếp tục sống à?"

"Ý của ngươi là muốn chiến?"

Diệt Tằm vương lắc đầu, "Không hẳn. Ta cũng hiểu rõ thế cục bây giờ. Đánh không thắng! Thế nhưng cũng không thể triệt để thỏa hiệp. Làm tôn tử cũng được, năm đó ta cùng Long Tằm giao chiến, ta tuy không bằng hắn nhưng không quan hệ, sông có khúc người có lúc, hiện tại hắn không phải là đối thủ của ta. Làm tôn tử cũng là vì sau này làm gia gia, không thể một mực cả đời làm tôn tử được..."

Hai người trên đại thể đã hiểu rõ ý tứ của ông.

Không chủ trương toàn diện khai chiến, thế nhưng nhất định phải thăm dò cục bộ, sẵn sàng bùng nổ chiến tranh.

Tốt nhất là cuộc chiến của vô địch!

Diệt Tằm vương lại nói: "Còn có, hiện tại loạn thành dạng này, tiền tuyến còn có thể đồng lòng sao? Kết quả bỏ phiếu lần này khiến ta rất thất vọng, chỉ sợ đại chiến sẽ không bạo phát, hơn nữa Vĩnh Hằng chủ chiến đã ít đi rất nhiều. Tổng cộng 13 phiếu, trừ bỏ 1 phiếu của Đúc Binh hệ và 1 phiếu của Hạ gia thì còn lại 11 phiếu. Nói thật, ta đã quăng phiếu 2, ủng hộ Hạ gia, nếu không có ta thì mới chỉ có 10 phiếu..."

Diệt Tằm vương thở dài một phen, "36 đại phủ, 2 đại thánh địa, cũng chỉ có 10 phe duy trì Đại Hạ phủ, trong đó Đại Tần và Đại Đường luôn chủ chiến thì không cần phải nói, mặt khác ủng hộ còn có Đại Ngô phủ, nhưng Đại Ngô vương đã chết từ lâu, sự ủng hộ của bọn họ có hữu dụng không? Có thể chiến so với trong tưởng tượng càng ít."

Lần nữa thở dài một tiếng, Diệt Tằm vương buồn bã nói: "Người dám chiến không nhiều, cứ tiếp tục như thế, Nhân cảnh coi như kéo dài thêm trăm năm thì lại có thể thế nào?"

Đại Hán vương nhíu mày, "Ngươi chọn Hạ gia?"

"Ừm."

Hai người gật đầu, cũng đã phần nào đoán được. Tính cách của Diệt Tằm vốn hiếu thắng, bằng không cũng sẽ không có chuyện cùng Long Tằm vương giao chiến nhiều năm, nói như vậy thì quả thật người ủng hộ chủ chiến rất ít.

Vô địch của Đại Ngô phủ chết rồi, duy trì Hạ gia cũng không có tác dụng.

Đại Hán vương chần chờ một chút, lại hỏi: "Cái kia... Đại Tề, Đại Ngụy và Đại Trần, tam đại phủ này lựa chọn như thế nào?"

Ba phủ đó đều không có vô địch tọa trấn, bởi vì vô địch của bọn họ đã chết trận.

Cộng thêm Đại Ngô phủ, tổng cộng tứ đại phủ đô không có vô địch tồn tại.

Nếu tứ đại phủ này đều duy trì chủ chiến thì kỳ thật không có tác dụng lớn gì.

"Tứ đại phủ, hai so hai, triệt tiêu."

Chuyện này Diệt Tằm vương cũng không nói dối, đúng là hai so hai, triệt tiêu.

Đại Hán vương ngẫm nghĩ, nói như vậy, Hạ gia bên này vốn là có 13 phiếu, nhưng không ít phiếu trong đó đều vô dụng. Hai đại phủ đều không thể hỗ trợ, Đúc Binh hệ cũng thế. Trừ bỏ chính Hạ gia cùng Diệt Tằm vương, xem ra chỉ có 8 nhà duy trì bọn họ.

"Chiến Thần điện thì sao?"

"Dĩ nhiên duy trì Hạ gia!"

"Aiiiz!"

Không có cách nào nói tiếp, lại trừ bỏ Chiến Thần điện thì chỉ có 7 đại phủ có vô địch đang ủng hộ.

Đây cũng là số lượng phù hợp với suy nghĩ của mọi người.

Cuối cùng vẫn là phái chủ hòa chiếm thế thượng phong.

Mấy người hàn huyên vài câu, Đại Tống vương lại tò mò hỏi: "Diệt Tằm, trước khi đi ngươi truyền âm với ai vậy?"

"Có quan hệ gì với ngươi?"

"Không phải." Đại Tống Vương phì cười, "Ta là hiếu kỳ thôi. Đó là Thôi Lãng à? Ngươi biết không, kể ra thì đối phương có chút quan hệ với ta đấy."

Tô Vũ lấy được mười bản thủ sách của vô địch, bao gồm Bát đại gia mỗi nhà một bản, Đại Hán vương cho một bản, một bản cuối cùng chính là do Đại Tống vương cho.

Đại Tống phủ không có người nằm trong Bát đại gia, bất quá Đại Tống vương cũng có viết mấy quyển, lưu lại phủ khố của Cầu Tác cảnh, tùy trường hợp mà có thể xem xét ban thưởng cho kẻ dưới.

Diệt Tằm vương không để ý tới ông, nhưng Đại Hán vương bên cạnh lại thản nhiên nói: "Thôi Lãng thì là Thôi Lãng đi, ta còn phát giác được có một chút truyền thừa của ta đây."

"..."

Diệt Tằm vương câm nín, không biết nên đáp lời kiểu gì.

Trên người “Thôi Lãng” có khí tức truyền thừa của hai vị vô địch. Như vậy tên “Thôi Lãng” kia thật ra là ai... Còn cần phải hỏi sao?

Vả lại khoảng cách quá gần!

Đương nhiên, then chốt vẫn là do thực lực của Tô Vũ quá yếu.

Mới chỉ là Đằng Không cảnh!

Nếu hắn mạnh mẽ hơn một chút thì cũng không đến nỗi dễ dàng bị lộ như vậy.

Mấy người đều không nói gì, cấp tốc tan biến tại trong hư không.

Thôi Lãng cũng tốt, Tô Vũ cũng được, hiện tại hắn không phải là nhân vật khiến bọn họ quá bận tâm.

Dù rằng nghe đồn hắn nắm giữ di tích của vô địch, nhưng di tích là di tích, vô địch là vô địch, cũng không phải nói bất kỳ ai tiến vào vô địch di tích thì nhất định có khả năng sẽ trở thành vô địch.

Bình luận

Truyện đang đọc