VẠN TỘC CHI KIẾP

Bên cạnh có người đi ngang qua tiến vào Tàng Thư các, thấy được thầy trò Bạch Phong thì khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều.

Bạch Phong cứ thế đứng tại cửa ra vào, cũng không động đậy.

Tô Vũ đứng ở bên cạnh anh, giờ khắc này hắn rõ ràng cảm nhận được tâm tình Bạch Phong sa sút, hắn bỗng thấy có chút hốt hoảng.

"Lão sư..."

Bạch Phong chợt bừng tỉnh!

Anh cười khẽ rồi cảm khái: "Khá lắm, vì muốn chặt đứt con đường cuối cùng của chúng ta, thế mà tầng sáu trở lên cũng không cho học viên đi vào."

Bạch Phong lại nhìn về phía quân hộ vệ, chậm rãi nói: "Nhưng ta nhớ không lầm, hai ngày trước, ta ở tầng chín đã gặp vài học viên ở đó, bọn hắn cũng là học viên đúng không?"

"Bọn họ có thủ lệnh đặc biệt của viện trưởng Thần văn học viện, thuộc về nhân tài đặc thù..."

"Thế sao?" Bạch Phong cười nói: "Học sinh này của ta không tính là nhân tài đặc thù à?"

"..." Thống lĩnh quân hộ vệ không biết phải nói gì.

Bạch Phong cười khẽ: "Đúng rồi, Quán trưởng của Tàng Thư các này là sư huynh của ta, nơi đây... hẳn là do y quản!"

Dứt lời, Bạch Phong dùng máy truyền tin, vừa kết nối được liền nói: "Bị cản lại dưới lầu một, tới đón chúng ta!"

...

Một lát sau, Trần Vĩnh đi xuống.

Sắc mặt y có chút khô héo.

Ấn tượng đầu tiên khi Tô Vũ thấy y rất tốt, là một người hết sức văn nhã, thoạt nhìn có chút cảm giác hòa ái.

Trần Vĩnh có vẻ như hơn bốn mươi tuổi, nho nhã, hiền hoà.

"Quán trưởng!" Vài vị quân hộ vệ dồn dập kính cẩn chào hỏi.

Trần Vĩnh lộ ra nụ cười, cũng không nói thêm gì, càng không có ý trách cứ mà chỉ bảo: "Để Tô Vũ lên đi, đợi chút nữa ta sẽ bổ sung thủ lệnh, trước đó cũng là do ta quên mất đa thần văn hệ đã bị xóa bỏ..."

Vài vị quân hộ vệ không cần phải nhiều lời nữa, vội vàng tránh đường cho họ qua.

Trần Vĩnh mỉm cười, nhìn về phía Tô Vũ rồi khẽ gật đầu: "Tô Vũ... Không tệ, Bạch Phong thường xuyên nói với ta về ngươi, cùng tiến lên thôi."

Tô Vũ vội vàng cất lời: "Chào sư bá!"

"Ừ, chớ khách khí, đi lên trò chuyện."

Đằng sau, Bạch Phong bỗng nhiên nói: "Sư huynh, học hệ của chúng ta bị gạch tên lúc nào, sao ta lại không biết?"

"Ngươi..." Trần Vĩnh bất đắc dĩ đáp: "Ngươi nào có tâm tư quản chút chuyện này? Trước đó đã bị gạch tên rồi, liên tục 10 năm không đến 10 người, xóa thì cứ xóa đi."

"Sư huynh!" Bạch Phong cực kỳ không cam lòng, "Dựa vào cái gì chứ! Đây là muốn tiêu trừ chút dấu vết cuối cùng của chúng ta ư? Bọn hắn chẳng lẽ đã quên, lúc trước phủ trưởng đời thứ nhất thành lập học phủ chính là người của đa thần văn nhất hệ, phủ trưởng đời thứ ba, đời thứ năm cũng đều là học hệ này!"

"Bọn hắn điên rồi sao? Bọn hắn muốn xóa bỏ học hệ đã sản sinh ra ba đời phủ trưởng, làm sao không dứt khoát đóng học phủ luôn đi!"

Trần Vĩnh ôn hoà nói: "Kích động cái gì, chờ chúng ta có nhiều người, thu học viên vượt qua 10 người, bảo trì ba năm thì cũng có thể khôi phục học hệ lại thôi. Không có gì khác biệt, trước đó cũng chỉ là treo cái tên mà thôi."

Bạch Phong vẫn chưa nuốt được cơn tức giận!

Bất quá suy nghĩ một chút, anh không nói thêm nữa.

Hiện tại nổi giận là chuyện vô bổ.

Đang đi, bên trong lại có một người đi ra, tuổi tác thoạt nhìn lớn hơn Trần Vĩnh một chút, thấy mấy người bọn họ thì người nọ khẽ gật đầu, trên mặt nở nụ cười: "Trần Quán trưởng, Bạch trợ giáo."

Chào xong, người nọ lại nhìn về phía Tô Vũ, mỉm cười hỏi: "Quán trưởng, đây là học viên mới nhận của Bạch trợ giáo à?"

"Đúng vậy." Trần Vĩnh cười đáp: "Chu quán trưởng muốn ra ngoài à?"

"Ừ, có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến."

Chu quán trưởng cười rộ lên rất là hòa nhã, nói chuyện phiếm vài câu, phảng phất như vô tình nhắc tới: "Quán trưởng, mấy năm nay Tàng Thư các tiêu hao quá lớn, tiền thu không nhiều. Trước đó ngươi phong bế Sơ dung các, mấy ngày trước ta đã mở ra, hiện ở bên trong có người, mấy cái lầu các khác thì hiện tại cũng không đủ dùng, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là mở ra Sơ dung các..."

Trần Vĩnh nhìn hắn một hồi, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.

Không còn mỉm cười nữa, Trần Vĩnh bình tĩnh hỏi: "Sơ dung các mấy trăm năm qua chỉ có đa thần văn nhất hệ ta mới có thể ra vào, Chu quán trưởng có phải đã quên mất rồi?"

Chu quán trưởng cười nói: "Chưa quên, bất quá... bây giờ không phải là chẳng còn hệ dung hợp đa thần văn nữa sao?"

Trần Vĩnh càng bình tĩnh hơn: "Hiện tại, mang tất cả những người kia ra ngoài, khôi phục nguyên dạng! Nửa giờ sau ta sẽ dẫn Tô Vũ đi qua, nếu còn có người trong đó, thiếu bất cứ đồ vật gì... Chu Bình Thăng, ta sẽ dùng danh nghĩa đánh cắp điển tịch quan trọng mà tự tay đánh chết ngươi ngay trong Tàng Thư các này!"

Chu Bình Thăng biến sắc!

Hắn vừa muốn nói gì thì Trần Vĩnh đã khôi phục lại nụ cười nhã nhặn, nhìn về phía Tô Vũ rồi nói: "Lên đi, tâm sự với sư bá một lát, mãi vẫn chưa gặp ngươi, sư phụ ngươi cũng không chịu mang ngươi tới gặp ta..."

Trần Vĩnh mang theo Tô Vũ, không nhìn Chu Bình Thăng nữa mà cất bước tiến lên.

Tô Vũ kinh hồn táng đảm, cũng không dám nói gì mà chỉ yên lặng đi theo.

Bên cạnh, Bạch Phong cười nhạo một tiếng.

Tiếng cười rất rõ ràng!

Sau đó anh lại nói rất nghiền ngẫm: "Sơ dung các mà cũng dám chiếm, chậc chậc, giỏi thật! Lão sư ta còn chưa chết đâu, sư huynh của ta vẫn là Quán trưởng ở đây... Hi vọng nửa giờ sau, hết thảy lại khôi phục nguyên dạng, ha ha ha!"

Bạch Phong trào phúng!

Cực kỳ khinh thường!

Tiếp đó anh giậm chân đuổi theo hai người kia, tiếng cười truyền vang.

Bọn hắn rời đi, sắc mặt Chu Bình Thăng biến đổi một hồi, nửa ngày sau mới hừ một tiếng du chuyển lên trên lầu!

Đi xử lý vấn đề ở Sơ dung các!

Trong vòng nửa canh giờ!

Phải khôi phục nguyên dạng!

...

Trên bậc thang, thấy Tô Vũ không lên tiếng, Trần Vĩnh mới trấn an hắn: "Tô Vũ đừng sợ, sư bá mới rồi chỉ đùa với hắn một chút mà thôi. Người lúc nãy là phó Quán trưởng của Tàng Thư các, y tên Chu Bình Thăng, Lăng Vân thất trọng, về sau gặp mặt thì phải chào hỏi, người đọc sách chúng ta nên biết lễ nghĩa."

"Ta biết rồi, sư bá."

Lòng Tô Vũ có chút ngứa ngáy, nói đùa à?

Thật hay giả thế?

Hắn luôn cảm thấy... không quá giống như nói đùa!

Vừa rồi sư bá bỗng nhiên nghiêm mặt, sau đó nói ra lời kia đã khiến Tô Vũ đều có chút cảm giác lạnh buốt, cứ như thể nếu Chu Bình Thăng dám nói một chữ ‘không’ thì nửa giờ sau, tên kia sẽ thật sự bị đánh chết tại đây!

...

Một đường đi lên trên, rất nhanh, bọn hắn đã đến tầng cao nhất.

Tầng thứ mười.

Chỉ có một gian văn phòng rất lớn!

Đây là phòng của Quán trưởng.

Kỳ thật cũng là nhà của Trần Vĩnh, y ăn ở ngay tại nơi này, rất ít khi rời khỏi Tàng Thư các.

Mới vừa lên lầu, Tô Vũ chợt nghe một loạt tiếng ho khan.

Thấy Tô Vũ nhìn chung quanh, Trần Vĩnh hơi biến sắc mặt, rất nhanh đã giải thích cho hắn hiểu: "Thân thể sư tỷ của ngươi có chút không thoải mái, còn đang tĩnh dưỡng, lần sau tới lại làm quen một chút, hôm nay thì thôi vậy."

Tô Vũ hiểu rõ, Bạch Phong lại kinh ngạc hỏi: "Không phải đang khôi phục ư? Làm sao ta lại có cảm giác có vẻ rất nghiêm trọng?"

Nghe được tiếng ho khan tê tâm liệt phế kia, Bạch Phong thật sự khẩn trương.

"Không có việc gì, nha đầu này..." Trần Vĩnh bất đắc dĩ, lại không khỏi tự trách: "Hai ngày trước ta không chú ý, nha đầu này thụ thương không nên tiếp tục tu luyện, nàng có chút đả thương đến căn bản, mấy ngày nay ta để nàng điều dưỡng, ta đã trông coi nàng, không cho nàng làm loạn!"

"Làm càn!" Bạch Phong cả giận nói: "Xú nha đầu này không biết bây giờ nên tu dưỡng sao?"

"Gia Gia... Aii, cũng là lỗi của ta." Trần Vĩnh khẽ thở dài: "Nha đầu đó biết nàng mất đi vị trí Bách Cường, cuối năm ta sẽ bị khảo sát hai lần, cho nên..."

Bạch Phong đã hiểu.

Vì không muốn Trần Vĩnh bị liên lụy, Ngô Gia muốn một lần nữa tiến vào Bách Cường bảng cho nên mới cậy mạnh đi tu luyện.

Kết quả thương thế lại nghiêm trọng hơn!

Bình luận

Truyện đang đọc