VẠN TỘC CHI KIẾP

“Thôi đại sư thật sự muốn tới Dục Hải bình nguyên à?”

Ngoài tiên phong doanh.

Hồng Đô lộ vẻ tiếc nuối và lo lắng, tiếc nuối vì không thể giữ người này lại, lo lắng vì nếu hắn chết, về sau binh khí hỏng rồi thì cũng khó tìm được người sửa.

“Đúng vậy.”

Tô Vũ cười đáp: “Việc nhỏ thôi mà, ta chỉ đi tìm mấy thứ tài liệu...”

“Nếu không chúng ta cho người đi tìm, Thôi đại sư ở đây nghỉ ngơi đi.”

“Các ngươi?”

Tô Vũ từ chối: “Thôi, các ngươi giết người thì được, chứ tìm đồ thì không được. Ta đã tra xét Dục Hải bình nguyên, ở đó có thứ ta cần.”

“Thôi đại sư, hiện tại bên kia rất nguy hiểm!”

Hồng Đô nhắc nhở lần nữa: “Ngay đêm hôm qua, thám tử tiên phong quân truyền đến tin tức, danh sách Hoàng bảng Liệp Thiên Các đã thiếu mấy người, hơn nữa Thôi đại sư cũng đã vào Hoàng bảng.”

“Ta vào Hoàng bảng?”

Hồng Đô tưởng hắn sợ, vội vàng đáp: “Đúng vậy, Thôi đại sư đã bị xếp vào Hoàng bảng, xếp hạng cuối cùng.”

“Khinh thường ta à?”

Tô Vũ lộ vẻ bực bội, Hồng Đô trợn tròn mắt, ngươi còn hy vọng ngươi lên bảng sao?

Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi, “Hạng cuối... Hừ, ta biết rồi, ta đi đây!”

Dứt lời, hắn đạp không bay đi.

Phía trước là Đông Liệt cốc to lớn, phía sau là Đông Liệt Sơn, vượt qua hẻm núi này sẽ ra khỏi phạm vi thế lực của Nhân tộc.

“Thôi đại sư...”

Hồng Đô nhìn hắn rời đi, cảm thấy bất đắc dĩ, hắn đi nhanh thật.

Đúc Binh sư như ngươi cứ thế mà đi, đúng là không sợ chết!

Ngươi cho rằng mình mới vào Lăng Vân thì rất lợi hại sao?

Gặp phải thiên tài Đằng Không, muốn vượt cấp giết ngươi cũng chẳng khó khăn gì.

Một lát sau, Tào tướng quân xuất hiện.

“Tướng quân!” Hồng Đô vội nói: “Hắn không nghe ta khuyên bảo, đi rồi, tướng quân, ta không ngăn hắn lại được.”

Tào tướng quân khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua phương hướng Tô Vũ biến mất, một lát sau y mới nói: “Tùy hắn thôi! Ta thấy hắn không quá lo lắng hay sợ hãi, thậm chí còn nóng lòng muốn thử, có lẽ thật sự có chút bản lĩnh.”

Dứt lời, y quát: “Toàn quân đề phòng! Đừng để địch nhân vượt qua Đông Liệt cốc!”

Phía sau, đại doanh tiên phong quân, các cường giả phá không lao ra, mỗi người đều đứng vào vị trí của mình.

Thời gian sắp tới, e là bọn họ sẽ nghênh đón một lần đại chiến, Dục Hải bình nguyên đại loạn, thiên tài các tộc ngã xuống, có vài hộ đạo giả của các thiên tài đang nổi điên tìm người trả thù.

Bên kia đã cực kì hỗn loạn.

Phải đề phòng bọn họ nhân cơ hội tấn công Nhân cảnh.

...

Giờ phút này Tô Vũ đã rời khỏi phạm vi thế lực của Nhân tộc.

Trong phạm vi thế lực của Nhân tộc vẫn còn có vài phần kiêng kỵ, hắn không dám toàn lực ứng phó.

Hơn nữa, có vài người hắn không giết được.

Nhưng đi qua Đông Liệt cốc rồi thì có thể giết bất cứ ai, chỉ cần không quen biết thì đều có thể giết, chưa chắc sẽ có người tính sổ với ngươi, bởi vì nơi đây chính là bãi săn thiên tài.

Kẻ nào chết cũng đều không khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn.

Núi non hùng vĩ ở ngay trước mắt, vượt qua nó sẽ đến Dục Hải bình nguyên.

Tô Vũ đang phi hành, cách đó không xa, một thân ảnh tốc độ cực nhanh chợt lóe lên rồi biến mất, Tô Vũ không để ý, ngay sau đó, thân ảnh kia bỗng nhiên dừng lại, người nọ nhìn về phía Tô Vũ, lộ vẻ kì quái hỏi: “Thôi Lãng Đại Minh phủ?”

Tô Vũ nhìn thoáng qua đối phương, hắn không quen, vì vậy chỉ gật đầu mà không nói gì.

“Đúc Binh sư mà cũng dám tới đây? Ngươi muốn chết à?”

Thanh niên lắc đầu, mở miệng khuyên: “Trở về đi! Kiềm chế một chút! Hai ngày nay Dục Hải bình nguyên đại loạn, Hoàng Đằng Đại Hạ phủ cũng bị người đuổi giết chạy trốn khắp nơi, Ngô Kỳ Đại Hạ phủ suýt nữa bị giết chết, một Đúc Binh sư như ngươi, còn mới vừa vào Lăng Vân tới đây làm gì?”

Tô Vũ tò mò hỏi: “Hoàng Đằng và Ngô Kỳ? Thực lực hai người bọn họ không yếu, họ cũng tới đây sao? Còn bị kẻ địch đuổi giết?”

“Đúng vậy, khi Ngô Kỳ là Đằng Không đã cắn chết một thiên tài Ma tộc, hiện giờ ca ca tên kia dẫn người tới trả thù bọn họ, đã ác chiến vài trận ở Dục Hải bình nguyên rồi.”

Thanh niên nhanh chóng nói: “Ta phải đi xem tình huống đây, tốt nhất là ngươi sớm trở về đi, ta không lãng phí thời gian với ngươi nữa!”

Dứt lời, thanh niên chợt lóe lên rồi biến mất.

Tô Vũ hét với lên: “Các hạ là ai?”

“Tống Nghệ Đại Tống phủ!”

Tô Vũ biết người này, là một vị thiên tài của Đại Tống phủ, cũng nằm trong bảng, có vẻ y muốn đi xem náo nhiệt.

“Ngô Kỳ, Hoàng Đằng?”

Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, vừa tới hắn đã nghe được tin tức về hai người bọn họ. Ở Đại Hạ phủ, hắn đã nghe nói về Hoàng Đằng vô số lần.

Hoàng Đằng đang đứng đầu Địa bảng!

Không nghĩ tới y còn gặp phiền toái, bị người đuổi giết, bên này đúng là nguy hiểm thật.

Giờ phút này Tô Vũ không dám nói rằng chắc chắn trăm phần trăm mình có thể thắng Hoàng Đằng, bọn họ chưa từng giao thủ, có điều Tô Vũ không cảm thấy mình thua kém y quá nhiều.

Hắn lại đi tiếp hơn mười dặm.

Lướt qua núi non, hoàn cảnh mới đã mở ra trước mắt.

Bình nguyên mênh mông vô bờ!

Đi qua Đông Liệt Sơn là bình nguyên, hắn có thể nhìn thấy một vài thành trì hoặc là thành trấn mơ hồ, không biết ở đó có những ai.

Hắn có bản đồ, nhưng trên bản đồ không ghi chú tỉ mỉ về thành trì hay lịch sử của chúng.

Hồng Đô chỉ nhắc nhở Tô Vũ là có thành trì có thể ở lại nghỉ ngơi, nếu gặp nguy hiểm thì có thể vào thành trốn, mà cũng có thành ẩn chứa nguy hiểm, đừng tùy tiện vào thành.

“Dục Hải bình nguyên!”

Tô Vũ cảm thụ một chút, nguyên khí nồng đậm, tu luyện ở đây tốt hơn ở Nhân cảnh nhiều.

“Nơi đây không phải địa bàn của Nhân tộc!”

Hắn đang nghĩ ngợi, nơi xa, một phi hành thú nhanh chóng lao về phía hắn, ngay sau đó, một người toàn thân bao trùm áo giáp đỏ như máu ngồi trên phi hành thú dùng ý chí lực bao phủ hắn.

Tô Vũ khẽ nhíu mày, người kia nhìn lướt qua, nói ngôn ngữ chư thiên thông dụng: “Nhân tộc? Lần đầu tới đây à? Tiểu tử Nhân tộc, ngươi đã bị trưng dụng! Kể từ lúc này, ngươi chính là tù binh của Thiên Diệt thành!”

Tô Vũ dại ra, tình huống gì đây.

Ta vừa ra ngoài mà đã trở thành tù binh của ngươi ư?

Kẻ kia thực lực không yếu, Lăng Vân thất trọng, phi hành thú cũng là Lăng Vân cảnh.

Tô Vũ không quá lo lắng, chỉ cảm thấy kinh ngạc: “Thiên Diệt thành? Ta đã xem tư liệu, Thiên Diệt thành ở phía tây Dục Hải bình nguyên, gần chiến khu trung ương, sao lại tới đây bắt tù binh?”

Kẻ kia lãnh đạm đáp: “Tiểu tử, cường giả Nhân tộc không dạy ngươi rằng tại đây phải tôn trọng cường giả, tôn trọng quy củ nơi đây sao? Ở nơi này, dù là cường giả Vĩnh Hằng của Nhân tộc thì cũng không thể nhúng tay! Ngươi đã bị ta bắt làm tù binh! Nhanh lại đây...”

Tô Vũ khó hiểu, Thiên Diệt thành, mấu chốt là vừa mới gặp mặt, sao ngươi lại bắt ta làm tù binh làm gì?

“Ngươi bắt tù binh để làm gì?”

“Ngươi muốn chết sao?”

Bang!

Gã vừa dứt lời, Tô Vũ đã biến mất, một cây búa nện xuống, kẻ kia biến mất ngay tại chỗ, mà phi hành thú đã bị đập ngất, rơi xuống đất!

Cách đó không xa, kẻ mặc áo giáp kinh ngạc quát: “To gan!”

Không nghĩ tới đối phương cũng rất mạnh!

Một kích của Tô Vũ đánh cho con chim ngã xuống, hắn nhìn kẻ kia, ánh mắt quỷ dị, “Ngươi thuộc chủng tộc nào? Chạy nhanh thật.”

“Thật phách lối!”

Kẻ mặc áo giáp gầm lên, nhanh chóng biến mất, Tô Vũ lập tức di chuyển, chỗ hắn vừa đứng đã bị đánh nứt.

Mới vừa lùi lại vài bước, Tô Vũ lại cảm nhận được nguy cơ, nhanh chóng nghiêng đầu, viu, một cây kim xẹt qua tai hắn, đó là thứ vũ khí có năng lực ăn mòn.

Đến lúc này, thân ảnh kẻ mặc áo giáp mới hoàn toàn biến mất, trong chớp mắt, Tô Vũ đã cảm thấy hơi choáng váng, không nghĩ tới thứ kia lại có độc!

Má nó!

Ta vừa tới đã gặp phải cường giả rồi à?

Không, chẳng lẽ ở đây kẻ nào cũng là cường giả như vậy?

Cảm giác thật lợi hại!

Gia hỏa vừa nãy là Chiến Giả sao?

Thủ đoạn thật nhiều!

Tô Vũ vung chùy quét ngang bốn phía, ầm một tiếng, đánh cho kẻ kia hiện ra!

Có ngọc cảm ứng ở đây, tên kia không thể trốn được khỏi sự truy quét của Tô Vũ.

Vừa muốn tấn công đối phương, Tô Vũ lại thấy hoa mắt, đây là ảo cảnh!

“Văn Minh sư?”

Tô Vũ cả kinh, vừa tới đã gặp được Văn Minh sư?

Thần văn chữ “Máu” bùng nổ, phá ảo cảnh trong nháy mắt.

“Cái gì?”

Kẻ mặc áo giáp hoảng sợ, ảo cảnh gã dựng đã bị phá rồi?

Ngay sau đó, kẻ kia không dây dưa nữa, nhanh chóng chạy trốn, không phải gã cảm thấy không địch lại Tô Vũ, mà là không muốn dây dưa với một cường giả tại đây, bằng không không cẩn thận thì sẽ bị kẻ khác lợi dụng sơ hở.

Vốn cảm thấy tên Nhân tộc này tầm thường, thực lực không mạnh, nhưng ai biết thực lực đối phương lại cường hãn như thế, kẻ mặc áo giáp không muốn liều mạng giao chiến.

Tô Vũ nhíu mày, thầm mắng một tiếng rồi nhanh chóng độn không rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc