VẠN TỘC CHI KIẾP

Trên đường đi đến phủ thành Đại Hạ phủ, Tô Vũ vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ cùng đám người Chu Hồng Lãng.

Giờ phút này hắn không còn tâm tư gì chú ý tới những việc ở Nam Nguyên.

Mọi người cũng không thèm để ý đến mấy người đã chết đi.

Bởi vì đi đến nửa đường, có người đã thu được tin tức, Phong Kỳ bị bắt, y chính là hung thủ ám sát các vị tướng lĩnh Sơn Hải.

Không, có thể là Trần Vĩnh, Phong Kỳ bị bắt ở Đại Ngô phủ, vậy ở Nam Nguyên có phải là Trần Vĩnh phạm án hay không?

Còn vấn đề đồng thời ám sát hai nơi, ai biết Trần Vĩnh có bản lĩnh đặc thù gì.

Người này che giấu quá sâu!

Có lẽ y có thân thân gì đó?

Điều này thực bình thường, Văn Minh sư mà, Trần Vĩnh có thể chém giết Sơn Hải thất bát trọng, nếu y có cái phân thân cũng là chuyện bình thường!

Hình như ở hiện trường mấy người bị giết lúc trước, có dấu vết độn thuật lưu lại.

Mà hiện giờ Phong Kỳ đã bị bắt, sẽ sớm có vô địch trực tiếp công thẩm y. Có lẽ bọn họ sẽ phát hiện ra điều gì đó, không chừng có thể mượn cơ hội này bắt lấy Trần Vĩnh - Vạn Tộc giáo chúng ngụy trang ẩn giấu quá sâu, người này chính là phản đồ!

Trên đường, mọi người đều đã biết tin tức.

Chu Hồng Lãng cảm khái: “Nói như vậy thì chuyện ở Nam Nguyên rất có thể cũng do đám người này làm, Trần Vĩnh a, hiện tại khó mà nói, có lẽ là cùng một giuộc với đám Lục Dực thần giáo! Lần này ta sẽ cố gắng tranh thủ cơ hội cho mọi người cùng đi nghe vô địch thẩm phán! Nếu thật sự là Trần Vĩnh, aiiz, đa thần văn nhất hệ Đại Hạ phủ đúng là có vấn đề. Đầu tiên là Tô Vũ thoát đi, tiếp theo là Trần Vĩnh làm phản, thời gian trước, Tô Vũ còn bôi nhọ Chu phủ trưởng, làm cho Nhân cảnh hỗn loạn. Một mạch này thật sự là tà hồ!”

Có người thấp giọng phản bác: “Vẫn chưa xác định là ai mà, đúng không?”

Chu Hồng Lãng cười nhạt, “Ta nói vậy thôi, vô địch tự nhiên sẽ tra ra hung phạm! Chao ôi, đa thần văn hệ tuy nhiều cường giả, nhưng không ngừng chọc ra phiền toái như Đại Hạ phủ thì không nhiều lắm! Năm xưa như thế, hiện tại cũng thế, cũng không biết khi nào mới kết thúc được.”

“Đa thần văn hệ của Đại Hạ phủ đúng là giỏi gây chuyện, mấy năm nay toàn là tin tức của bọn họ, nếu ta là người Hạ gia thì đã đuổi bọn họ đi rồi, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn nhiều, hiện tại Hạ phủ chủ cũng không đến mức gian nan như thế, không biết Hạ gia nghĩ thế nào.”

Có người không rõ Hạ gia suy nghĩ cái gì, mà Tô Vũ nghe gã nói vậy thì không khỏi lâm vào cơn hoảng hốt.

Hóa ra ở trong mắt mọi người, là chúng ta liên lụy Hạ gia, mà không phải Hạ gia có lỗi với chúng ta?

Ở trong mắt mọi người, đa thần văn nhất hệ là trói buộc sao?

Không, không phải đa thần văn nhất hệ, là đa thần văn nhất hệ Đại Hạ phủ!

Hoặc là nói, chỉ có vài người kia.

Diệp Bá Thiên, Liễu Văn Ngạn, Hồng Đàm, Trần Vĩnh và Tô Vũ hắn.

Trong mắt rất nhiều người, bọn họ đều là kẻ chuyên gây rối, đều là ngọn nguồn phiền toái, dựa theo cách nói của nhiều người, Hạ gia nên vứt bỏ bọn họ mới đúng, phải không?

Mà Hạ gia đó giờ không vứt bỏ là nhân nghĩa vô song sao?

Tô Vũ hơi thất thần, bên cạnh, Chu Hồng Lãng cưỡi một đầu yêu thú, nhìn về phía Tô Vũ, vui vẻ bắt chuyện: “Thôi huynh, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Tô Vũ cười nhạt, “Nhớ nữ nhân!”

“...”

Chu Hồng Lãng bật cười, “Thôi huynh thật trực tiếp.”

Tô Vũ cười ha hả đáp: “Phải gọi là không dối trá, không làm ra vẻ, nghĩ gì nói đó, người sống một đời, hà tất phải mệt mỏi như vậy, đại sự thì để đại nhân vật nhọc lòng đi, chúng ta nên làm gì thì làm đó thôi!”

“Rộng rãi!”

Có người hùa theo: “Thái độ của Thôi huynh đây mới đúng là phóng khoáng, phải học hỏi Thôi huynh mới được, đại sự thì để đại nhân vật giải quyết, chúng ta nói nhiều thì cũng chỉ là người đứng xem, ai biết tình huống cụ thể thế nào.”

Lại có người tò mò hỏi: “Thôi huynh, ngươi nhận thức Tô Vũ, ngươi cảm thấy lần này nếu Trần Vĩnh thật sự là hung thủ, Đại Minh phủ có hành động gì không?”

Tô Vũ phì cười, “Tô Vũ ư? Chắc hắn không làm gì đâu, hắn quá yếu, đây là tội ám sát tướng lĩnh, chắc chắn là tội chết rồi! Đại Minh phủ xen vào làm gì? Cùng lắm thì cho Tô Vũ chút mặt mũi, Đại Minh phủ không phái người vây giết Trần Vĩnh đã là cực hạn! Chẳng lẽ còn trông cậy vào Đại Minh phủ vì một Trần Vĩnh không quan hệ mà đối nghịch với cả Nhân cảnh?”

Tô Vũ lại nói: “Đại Minh phủ ta không có tâm tư này, phàm là chuyện ngoài Đại Minh phủ, chúng ta mặc kệ, đây cũng là quy củ nhiều năm.”

“Cũng đúng, lần này xem tình huống đi, nếu thật sự là Trần Vĩnh, vậy Đại Hạ phủ và Hồng Các lão bên kia chỉ sợ đều sẽ gặp phiền phức, đám tướng lĩnh bị giết đều có bạn tốt, có bằng hữu, có sư trưởng. Ta thấy có lẽ Trần Vĩnh sẽ bị toàn Nhân cảnh truy nã!”

Tô Vũ qua loa đáp: “Mặc kệ đi! Y bị truy nã thì liên quan gì đến ta, cũng không liên quan đến các ngươi, các ngươi có thể giết y sao?! Đừng tự tìm chết, ta tới xem náo nhiệt thôi, nếu các ngươi cứ đàm luận về vấn đề đó nữa thì ta sẽ không nói chuyện với các ngươi, ta sợ bị liên lụy.”

“Rất đúng, rất đúng!”

Có người gật đầu, lời này có đạo lý, quá nguy hiểm, đâu liên quan gì đến chúng ta, không nên xen vào thì hơn.

Tô Vũ cười ha hả, vẻ mặt rạng rỡ, vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng lại mờ mịt.

Chuyện này sẽ có kết quả thế nào?

Sư tổ có hành động gì không?

Sư bá rốt cuộc đang ở đâu?

Vì sao hắn vừa ra khỏi Đại Minh phủ, tất cả tin tức thu được đều không tốt, vì sao cảm giác toàn bộ Nhân cảnh đều đang nhằm vào chúng ta?

Là chúng ta sai ư?

Hay đa số mọi người mới là kẻ sai?

...

Vừa di chuyển đến Đại Hạ phủ, Tô Vũ vừa yên lặng tu luyện.

Đúc thân.

Thiên Nguyên khí không ngừng bị hắn âm thầm hấp thu, thế đạo này không có thực lực thì không được, không có thực lực thì chẳng làm được gì.

Nhưng thực lực hắn tăng trưởng quá chậm.

Hắn không thiếu tài nguyên! Cũng không thiếu công pháp!

Tô Vũ thiếu là nguy cơ sinh tử, cơ hội rèn luyện ma quỷ, hắn muốn nhanh chóng mạnh lên, hiểu được chính mình.

Bế quan có thể cường đại, nhưng cần thời gian, rất nhiều thời gian.

Hắn chờ không kịp!

Hiện giờ Đại Minh phủ còn có thể che chở hắn, như Đại Hạ phủ ngày trước có lẽ cũng che chở đa thần văn hệ, mà nay Đại Hạ phủ hữu tâm vô lực, bởi vì Hạ Long Võ.

Nếu một ngày kia, Chu Thiên Đạo sắp chứng đạo, Đại Minh phủ còn có tự tin che chở chính mình sao?

Trong trời đất này, chung quy vẫn phải dựa vào chính mình.

Bình luận

Truyện đang đọc