VẠN TỘC CHI KIẾP

Cùng lúc đó.

Trương Hách bỗng nhiên hốt hoảng nói: “Thôi lão đệ, ta cảm thấy tâm thần không yên, chỉ sợ sắp bị đuổi kịp rồi!”

Sắc mặt Tô Vũ khẽ biến, má nó!

Nếu đuổi kịp, bắt được ta, mang ta trở về Đại Đường phủ, chưa cần biết thân phận có thể bại lộ hay không, dù không lộ mà bị bắt đi cũng là phiền toái lớn!

“Trương đại ca, nhanh lên!”

Tô Vũ hét lên, hắn quyết đoán từ bỏ phi ưng, trực tiếp nắm cánh tay Trương Hách, “Mang ta đi càng nhanh càng tốt, lão già kia mà bắt ta đi Đại Đường phủ, sư phụ ta cũng chưa chắc đã cứu ta ra được!”

“Được!”

Trương Hách nhanh chóng tăng tốc trốn chạy!

Không chạy, y cũng sẽ gặp phiền toái.

Bóng người chợt lóe rồi biến mất, bọn họ rời đi không lâu, một bóng người phá vỡ hư không bước ra, tra xét một chút rồi nói: “Chạy nhanh thật! Xem ra là cảm nhận được rồi.”

Ông lại phá vỡ hư không, thanh âm chấn động: “Trương Hách, dừng lại cho ta, dừng lại, ta đánh ngươi một trận là xong việc, không dừng thì ngươi hãy suy xét hậu quả đi!”

...

Cùng lúc đó.

Đại Chu phủ, trong Lạc Khâu thành.

Trong phủ thành chủ và Đại Chu Văn Minh học phủ đều có người mở mắt nhìn về một phương hướng.

Sau đó bọn họ nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng!

Thật đúng là không biết xấu hổ đuổi tới, phục thật rồi, Đại Đường phủ thèm khát Địa binh sư đến điên rồi hả?

Không phải chỉ là một Đúc Binh sư chuẩn bị thăng cấp Địa giai thôi sao?

Đáng giá để lão già này tự mình tới bắt người à?

Đúng là đám người đứng nói chuyện không đau eo, dù sao Đại Chu phủ không thiếu Địa binh sư, cộng thêm Triệu Thiên Binh nữa thì có tới 5 vị, tính trong cả Nhân cảnh cũng là nhiều nhất trong các đại phủ.

Có thể so với Đại Chu phủ thì chỉ có Thiên Đúc vương nhất mạch là cũng có vài vị Đúc Binh sư Địa giai.

Đại Chu Văn Minh học phủ.

Chu Phá Long lẩm bẩm: “Thôi Lãng... Đại Minh phủ...”

Đại Minh phủ đầu tiên mang Tô Vũ đi, hiện tại lại xuất hiện Thôi Lãng, trước đây Thôi Lãng này không quá nổi danh.

Không phải là ai cũng được Triệu Lập truyền thụ Khoách Thần quyết. Nghe nói, Thôi Lãng đã được truyền.

Chu Phá Long lẩm bẩm, một lúc sau, có người gõ cửa, “Lão sư.”

“Vào đi!”

Đan Hùng đi vào, cúi đầu mở miệng: “Lão sư, ta dưỡng thương đã ổn, hiện tại ta muốn đi ra Chư Thiên chiến trường.”

“Ra Chư Thiên?”

Chu Phá Long trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu, bình thản nói: “Vậy đi thôi! Tự mình cẩn thận! Nhắc nhở ngươi một chút, ngươi đến đó cũng rất nguy hiểm, không kém gì so với Tô Vũ, nghĩ kỹ rồi hãy quyết định!”

“Vâng!”

Đan Hùng đáp lời, do dự một chút, cuối cùng gã vẫn hỏi: “Lão sư, thần văn của ta thật sự là do nhiều thần văn dung hợp sao?”

“...”

Chu Phá Long thản nhiên đáp: “Có quan trọng không? Đừng bị Tô Vũ làm rối loạn tâm cảnh, tâm loạn, người cũng rối loạn!”

“Học sinh đã biết!”

Đan Hùng không hỏi lại, xoay người rời đi.

Gã đi rồi, Chu Phá Long khẽ lắc đầu, tâm loạn không phải chuyện tốt, lúc này gã thất bại cũng tốt, có lẽ sẽ giúp gã trải qua nhiều tôi luyện hơn.

Đến loại người trải qua không ít chuyện như Đan Hùng còn dễ dàng bị rối loạn tâm cảnh, những kẻ từng trải không nhiều thì sao?

Chu Phá Long ngẫm nghĩ, lâm vào trầm tư, sau đó lại nhắm mắt.

Có một số việc không cần mình nhọc lòng.

Còn Trình Mặc... thích làm gì thì làm, gã lười xen vào.

...

“Nhanh lên!”

Giờ phút này Tô Vũ rất nóng nảy.

Má nó!

Lão quỷ Đại Đường phủ vậy mà thật sự tới bắt hắn, không cần mặt mũi nữa sao?

Thôi được rồi, người ta là tới bắt Thôi Lãng, nhưng hiện tại ta chính là Thôi Lãng.

Ta phải chạy thôi!

Tốc độ của Trương Hách rất nhanh, y không nhịn được nói: “Trình lão là Nhật Nguyệt cửu trọng, mạnh hơn ta quá nhiều, ta còn mang theo ngươi...”

Y nhanh chóng nói: “Nếu thân thể ngươi đủ cường đại, ta có thể mang ngươi tiến vào nhị độ không gian, nhanh chóng lên đường.”

“Không được, ta chịu không nổi!”

Tô Vũ trực tiếp cự tuyệt, má nó, Nhật Nguyệt đều gian xảo thật, tới lúc này rồi còn muốn thăm dò ta.

Trương Hách nghe vậy đành phải nói: “Ta sẽ đi nhanh nhất có thể, nhưng ta không cam đoan có thể cắt đuôi được lão.”

“Cố gắng hết sức thôi!”

Lúc này Tô Vũ cũng cảm nhận được trận gió đột kích, trong lòng thầm mắng một tiếng!

Gia hỏa này thật sự không dễ ứng phó.

Trương Hách cố ý!

Gió rất mạnh, một phương diện là thử cường độ thân thể mình, một phương diện khác có lẽ là muốn lấy chút máu của mình, tuy rằng lần trước y đã lấy một ít, nhưng chưa chắc đã hoàn toàn tin tưởng.

Có lẽ vẫn muốn thử lại lần nữa!

Tô Vũ lười nhiều lời, một bộ chiến giáp xuất hiện, chiến giáp Huyền giai đỉnh cấp, cái này không phải do hắn chế tạo, là lão Triệu chế tạo, trước khi đi đã đưa cho Tô Vũ.

Nhìn thấy trên người hắn hiện ra chiến giáp, còn là Huyền giai đỉnh phong, Trương Hách thầm mắng!

Đúc Binh sư đều có tiền như vậy sao?

Gia hỏa này mới vừa vào Huyền giai đỉnh phong không bao lâu, lấy đâu ra thứ này, là người khác đưa ư?

“Đây là tác phẩm của Triệu Lập tông sư phải không?”

Tô Vũ cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, cười nói: “Đúng vậy, tặng ta đấy, xem như quà tạ lễ, ta giúp ông ấy đúc Địa binh, chiến giáp Huyền giai đỉnh phong mà thôi, Triệu lão sư hiện tại đã đúc được Địa binh nên không cần dùng nữa.”

“...”

Thật hâm mộ!

Chiến giáp Huyền giai đỉnh phong, giá trị có thể so với Địa binh, có điều trợ giúp Nhật Nguyệt không nhiều, Nhật Nguyệt cần Địa giai cao cấp, hoặc thậm chí là đỉnh phong thì mới đủ, thứ này không phải thứ y có thể thích là mua.

Tô Vũ có chiến giáp rồi, oán giận nói: “Gió nhỏ đi rồi, Trương đại ca, chạy không thoát thì thôi, đừng vì chạy trốn mà vứt luôn mạng nhỏ.”

Hắn vừa nói vậy, Trương Hách không thể làm như không thấy, nhanh chóng chặn gió quanh thân.

Lúc này, mặt sau lại có tiếng người truyền đến.

“Trương Hách, đưa tay chịu trói đi!”

“...”

Trương Hách thầm mắng, liên quan gì đến ta, sao ta phải đưa tay chịu trói?

Tô Vũ quay đầu nhìn lại, ở phía xa, hư không dao động, hình như có người muốn đi ra từ trong hư không.

Tô Vũ vội hét lớn: “Trình lão đừng đuổi theo, ta đi Chư Thiên chiến trường tạ tội với Tiểu U, ta muốn khẩn cầu nàng tha thứ, mang nàng về Nhân cảnh, Trình lão, ngài đừng đuổi theo nữa!”

Trình U là cháu gái của Trình Mặc, nghiệt duyên của Thôi Lãng.

Hiện giờ nàng ta đang đóng quân ở ngoài tiền tuyến.

“Không vội, rồi ta sẽ đưa ngươi đi, ta giải quyết Trương Hách cái đã!”

Tô Vũ thầm mắng một tiếng, vội nói: “Ta và Trương tướng quân đã hóa giải ân oán, Trình lão đừng xen vào!”

“Không liên quan đến ngươi, kẻ quấy nhiễu Đúc Binh sư thăng cấp, ai cũng có thể giết chết!”

“...”

Trương Hách muốn mắng chửi người!

Không liên quan đến Thôi Lãng ư?

Ai cũng có thể giết chết ư?

Ta biết tìm ai nói rõ lí lẽ đây, hai người các ngươi có ân oán đừng liên lụy đến ta chứ!

Giờ phút này, bốn phương tám hướng có một ít cường giả bay lên, sau đó lại hạ xuống tránh đi, không đến một hồi, mọi người đều biết tình huống.

Lão Trình Đại Đường phủ lại tới bắt người!

Bắt cháu rể!

Đại Chu phủ có không ít Nhật Nguyệt, có một vài Nhật Nguyệt nhanh chóng đuổi tới xem náo nhiệt, đương nhiên là không ai nhúng tay, bắt được hay không không quan trọng, quan trọng là cho mọi người hóng chuyện vui là được.

Phía sau, tiếng nói của Trình Mặc lại truyền đến: “Thôi Lãng, việc này không quan hệ đến ngươi, Trương Hách, ngươi buông con tin ra, bằng không ta sẽ đánh gục ngươi, ngươi dám bắt giữ con tin, muốn tạo phản hả?”

Trương Hách: “...”

Y muốn “văng” vài thứ rồi đấy!

Con tin?

Ngươi thấy con tin nào như thế này chưa?

Thứ ta đang kéo theo là con tin sao?

Má nó!

Tô Vũ cũng cạn lời, lý do này mà ngài còn nghĩ ra được, ta là đương sự mà ta lại không có quyền lên tiếng.

Hư không phía sau dao động mạnh hơn, Trình Mặc lại nói: “Trương Hách, chớ có gàn bướng hồ đồ, bắt giữ Địa binh sư làm con tin, đó là tội rơi đầu đấy!”

“Trình lão, ta không bắt con tin!”

Trương Hách phản bác, Trình Mặc lạnh lùng nói: “Vậy ngươi buông hắn ra!”

Người còn chưa tới, thanh âm đã truyền khắp tứ phương, đám cường giả hóng chuyện quanh đó nghẹn cười.

Con tin!

Gia hỏa Trương Hách lần này gặp phiền toái rồi.

Ngươi có thả người hay không?

Không thả, vậy Trình lão sẽ tính sổ với ngươi, đánh ngươi một trận là nhẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc