VẠN TỘC CHI KIẾP

Ngày 18 tháng 5.

Đại Minh học phủ.

“Thôi Lãng” cà lơ phất phơ, vui sướng nện bước đi ra ngoài dạo quanh một vòng.

Trên đường, gặp vài vị nữ học viên, hắn còn huýt sáo, khiến mấy nữ nhân kia tức giận mắng không ngừng.

Tên quỷ hoa tâm kia, lớn gan rồi!

Lúc trước điệu thấp muốn chết, sợ cường giả đuổi giết tới, hiện tại vị Nhật Nguyệt kia bế quan, gia hỏa này lại trở về bản chất, người quen Thôi Lãng đều không nhịn được lắc đầu, thiên tài Đại Minh phủ không có mấy kẻ đứng đắn.

Trên đường, Tô Vũ còn gặp một người quen, Bạch Tuấn Sinh.

Thấy “Thôi Lãng”, cũng nhận ra đối phương, Bạch Tuấn Sinh liền trêu chọc: “Thôi tình thánh, gần đây tiêu sái quá nhỉ, không sợ cọp mẹ kia đánh tới à?”

“Xì!”

“Thôi Lãng” không cho là đúng, “Nàng đi Chư Thiên chiến trường rồi, ta sợ cái gì, hôm nay tiểu gia phải ra ngoài chơi, chơi một năm mới trở về, tiểu Bạch, muốn gia mang ngươi cùng đi hay không?”

“Thôi đi!”

Bạch Tuấn Sinh buồn bực đáp: “Ta còn chưa tốt nghiệp đâu, ngươi cho rằng ai cũng nhàn rỗi như ngươi? Tự kiềm chế đi, coi chừng lại sập hố bây giờ! Đúng rồi, hiện tại Đúc Binh thuật của ngươi tới trình độ nào rồi?”

“Mạnh hơn ngươi, tiểu sư đệ, ngươi còn kém lắm!”

Bạch Tuấn Sinh không còn lời gì để nói, hắn không phản bác, quả thật Thôi Lãng mạnh hơn hắn, hắn tức giận nói: “Chờ xem, đến khi ta Đằng Không cửu trọng chắc chắn sẽ mạnh hơn ngươi!”

“Xì!”

“Thôi Lãng” khinh thường xì một tiếng, cười ha hả rời đi, không quay đầu lại nói: “Ra ngoài chơi mới là chân lý, chơi xong là có thể thăng cấp, mẹ nó chứ, mấy năm nay ta sắp nghẹn chết rồi!”

“Nguyền rủa ngươi ra cửa gặp cọp mẹ!”

Bạch Tuấn Sinh mắng một câu!

Mình ngươi biết chơi chắc, ta cũng muốn, nhưng ta chưa tốt nghiệp a.

Gia hỏa này thật đáng ghét.

Nguyền rủa ngươi ra cửa bị người đánh, bị nữ nhân vây sát, bị Nhật Nguyệt bắt, cưỡng bách ngươi đi thành thân, để xem sau này ngươi còn dám lãng nữa hay không!

.....

Tô Vũ ra khỏi cửa học phủ, bỗng nhiên nở nụ cười.

Nụ cười vô cùng xán lạn!

Kỹ thuật diễn của hắn không tệ lắm, Nhật Nguyệt âm thầm đi theo hình như đã mất dấu.

Nhưng hắn vẫn phải cẩn thận.

Lúc trước, mấy lần hắn có cảm giác có người đi theo mình, có lẽ là Chu Thiên Đạo phái tới, nhưng hắn không cần.

Có vẻ hiện giờ không theo nữa.

Không biết là bị lừa gạt, hay là Hứa Bân trên đảo diễn quá thật.

Đúng vậy, để chắc chắn, nữ trang đại lão nào đó bị Ngưu Bách Đạo bắt làm cu li, đóng vai Tô Vũ!

Tô Vũ không về, gia hỏa này chính là Tô Vũ, nhiệm vụ duy nhất là bế quan.

Muốn thì bế, không muốn cũng phải bế!

Không được cũng không cho phép ra ngoài, không được truyền tin tức, không được làm bất cứ chuyện gì, chỉ có bế quan!

Vì chuyện này, lão Ngưu cố ý đánh bạo hơn 10 khiếu huyệt của gã, cũng đủ cho gã chữa thương một thời gian, để trông có vẻ thật hơn.

Khả năng biến hóa của tên kia rất lợi hại.

Nếu không phải có siêu cấp ngọc cảm ứng, Ngưu Bách Đạo và Chu Thiên Đạo cũng không có biện pháp phát hiện ra gã.

.....

Cùng lúc đó.

Trước siêu cấp ngọc cảm ứng, Hồ Kỳ đứng một mình ở đây, một lát sau, thanh âm Ngưu Bách Đạo truyền đến: “Được rồi, tên kia chắc đã ra khỏi thành.”

Hồ Kỳ không nói gì, yên lặng rời đi, trên Duyệt Tâm Đảo, điểm đỏ đại biểu Hứa Bân từ Sơn Hải biến thành Lăng Vân, đó là thực lực của Tô Vũ, làm người chế tạo, người khống chế, bà có thể thay đổi địa điểm xác định của một người.

Hồ Kỳ ra khỏi đại điện, than nhẹ một tiếng.

Hy vọng hết thảy thuận lợi!

Có mấy lão hữu đã không chịu đựng nổi nữa.

Bà nhìn về phía phủ thành chủ, Hồ Kỳ yên lặng cúi đầu, thực xin lỗi, lão sư tùy hứng một hồi, âm thầm sửa đổi trình tự siêu cấp ngọc cảm ứng, hy vọng ngươi có thể lý giải.

.....

Phủ thành chủ.

Chu Thiên Đạo nằm trên ghế nghe khúc, cười cười, hắn đi rồi sao?

Ám ảnh không đuổi kịp?

Thôi!

Tùy hắn!

Nếu không cần thì không bắt buộc.

Ám ảnh ngu xuẩn, chỉ có thực lực không có đầu óc, đêm qua Tô Vũ tổ chức liên hoan, hôm nay chắc chắn sẽ đi, vậy mà ngươi còn ngu ngốc thủ gần Duyệt Tâm Đảo, đáng đời chỉ có thể làm cu li!

Thực lực Nhật Nguyệt thất trọng, đầu óc mới Khai Nguyên thất trọng!

“Một con yêu quái từ trên trời rớt xuống, yêu tinh chuyên gây chuyện chọc nha chọc nha í á í á...”

Ông cười rộ lên, xướng tiểu khúc, lần này Tô Vũ ra khỏi Đại Minh phủ, biết đâu lại thành một kẻ chuyên gây chuyện.

Mặc kệ!

Để tiểu tử kia ăn chút đau khổ đi, khiến hắn hiểu rằng lão Chu ta yêu mến hắn bao nhiêu, nhanh nhanh trở về kiếm tiền cho ta. Ở nhà tu luyện đi, ra ngoài lãng cái gì!

Chu Thiên Đạo lại ngâm nga tiểu khúc, tất cả đều nằm trong sự khống chế của Chu Thiên Đạo ta!

Cách đó không xa, Chu Hồng Lượng mới vừa về nhà, nghe gia gia ca hát, không khỏi ngẩn ra, chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

Cứ cảm thấy gia gia ca hát thì chẳng có chuyện tốt gì!

Chẳng lẽ đối thủ của gia gia bị người chém chết rồi à?

Đáng thương thật!

.....

Bắc Liên Thành.

Một tòa đại thành của Đại Minh phủ phụ cận Tinh Lạc Sơn, lướt qua Tinh Lạc Sơn, lại đi trước vài trăm dặm, đó là Đại Hạ phủ Nam Nguyên Thành.

Trà lâu, tiệm cơm, vĩnh viễn đều là nơi truyền lưu tin tức nhộn nhịp.

Đại Minh phủ không thiếu người kể chuyện, dù có vô tuyến thì Đại Minh phủ vẫn không thích, vô tuyến thì có gì vui, ngày nào cũng chiếu đi chiếu lại, không thú vị chút nào, đâu dễ nghe như người kể chuyện nói.

Người kể chuyện có một trách nhiệm xã hội quan trọng, phụ trách truyền bá bát quái ở Đại Minh phủ.

Giờ phút này, trong một trà lâu ở Bắc Liên Thành.

Tô Vũ ngồi trong phòng, bắt chéo chân, dựa nghiêng trên ghế, uống trà nghe người kể chuyện chém gió.

Trên đài, người kể chuyện nước miếng bay tứ tung, lớn tiếng kể: “Đêm khuya ngày hôm qua, một vị Các lão Sơn Hải cảnh của Đại Thương Phủ đã bị ám sát! Vô pháp vô thiên! Sắp đại loạn rồi!”

“Mấy tháng qua, bao nhiêu cường giả đã chết, để ta tính cho các ngươi. Đầu tiên là một vị thống lĩnh Sơn Hải Thiên Thăng hải bị ám sát, tiếp theo là một vị Sơn Hải Đại Đường phủ, rồi một vị Sơn Hải Đại Tề phủ, cuối cùng là Sơn Hải Đại Thương phủ bị ám sát.”

Người kể chuyện vô cùng kích động, oán giận nói: “Mấy tháng, liên tiếp 4 vị Sơn Hải bị ám sát, đều là đại nhân vật có uy tín danh dự! Thông qua phán đoán, đều do một đám người làm!”

Có người kinh ngạc: “Đại Thương phủ cách chúng ta không xa, Đại Thương phủ đã có người bị ám sát rồi ư? Không phải lúc trước nói Lục Dực Thần Giáo làm sao? Nhưng Sơn Hải của bọn họ đã bị giết sạch, hai vị Nhật Nguyệt cũng chạy, vậy mà chúng vẫn có gan tiếp tục?”

Người kể chuyện thở dài, “Ai biết được, hiện tại quần ma loạn vũ, thiên hạ đại loạn! Các đại phủ đều gia tăng tuần tra phòng ngự! Đại Minh phủ ta vẫn ổn, lần trước 5 vị Nhật Nguyệt đột kích đều bị Phủ chủ giết toàn bộ, cũng coi như kinh sợ đám ma đầu kia một chút.”

“Ai, đúng là thời buổi rối loạn, ma đầu này dám lẻn vào các đại phủ ám sát Sơn Hải, thật đáng sợ.”

Có người hiếu kỳ hỏi: “Vì sao đối phương lại muốn giết mấy người này? Bọn họ có điểm gì đặc biệt? Bằng không thiên hạ nhiều Sơn Hải như vậy, sao phải giết bọn họ làm gì?”

Người kể chuyện cười đáp: “Ngươi hỏi đúng người rồi! Nghe nói mấy cường giả này năm xưa đều từng lãnh binh ở chiến trường Chư Thiên, đều có công huân lớn lao, giết chóc vô số, bộ hạ kiêu dũng thiện chiến! Ta hoài nghi, có khả năng Vạn tộc muốn khai chiến, cho nên ám sát mãnh tướng Nhân tộc chúng ta trước!”

Rồi người kể chuyện đổi sắc mặt, mặt ủ mày ê nói: “Phiền toái đấy! Trong khoảng thời gian này một vài mãnh tướng lui về phải cẩn thận, Đại Minh phủ ta tuy không thiện chiến, nhưng vẫn có vài vị mãnh tướng trở về từ tiền tuyến, nếu xảy ra chuyện... Ai!”

Bình luận

Truyện đang đọc