VẠN TỘC CHI KIẾP

Bạch Phong không biết suy nghĩ của Tô Vũ, anh cấp tốc nói: "Ta lập tức đi tìm sư bá, ta đi rồi chưa hẳn có thể trở về trong thời gian ngắn, tự ngươi cẩn thận một chút, đừng ra khỏi học phủ! Bất kể bên ngoài ầm ĩ thế nào cũng đừng quan tâm!"

Vẻ mặt Bạch Phong ngưng trọng: "Sư bá bị ép rời Nam Nguyên rồi, hiển nhiên là có chuyện đã xảy ra! Xem ra sau này không an tĩnh được nữa, ngươi tu luyện tại học phủ thật tốt, có phiền toái thì tìm sư bá của ngươi, hiện tại y không thể đi được, nếu không có khả năng Tàng Thư các sẽ bị chiếm lấy..."

"Ta biết rồi, lão sư, ngài đi cẩn thận!"

"Yên tâm, không sao đâu!"

Bạch Phong không quá để ý, bắt đầu thu thập đồ đạc khí giới. Vừa thu thập, vừa nói: "Nghe đây, thần văn chiến kỹ hẳn là hình thức ban đầu của thiên phú thần văn! Thiên phú thần văn... Thiên phú thần văn có khả năng là yếu tố then chốt để tấn cấp Vô Địch!"

"Chắc chắn muốn tấn cấp Văn Minh sư Vô Địch rất khó! Ta hoài nghi cần có thần văn đồng tộc, mặt khác còn cần các thần văn đều tấn cấp lục giai mới được! Như vậy mới có thể chân chính bước vào Vô Địch!"

"Ngũ Đại rất mạnh, mạnh mẽ đến đáng sợ, ta suy đoán một bộ phận thần văn của ông đã tấn cấp đến lục giai! Ngũ giai được chúng ta gọi là Thần văn Vĩnh Hằng, nhưng thật ra thì không chính xác! Ngũ Đại không thiếu thần văn ngũ giai, có khả năng có cả lục giai, thế nhưng chưa chắc tất cả đã tiến giai, cho nên không thể tấn cấp thành công!"

"Ngũ Đại tấn cấp Vô Địch thất bại không đơn thuần là vì bị tập kích!"

"Mặt khác, ta muốn nhìn xem Chủ Thần văn của Ngũ Đại rốt cuộc là cái gì, ta sẽ báo tin cho ngươi, thế nhưng sẽ không nói rõ, tự ngươi nghe hiểu đi!"

"Nếu thần văn lục giai của Ngũ Đại là thần văn nhân tộc, vậy chứng minh Văn Minh sư nhân tộc có thể bước vào Vĩnh Hằng, thế nhưng có khả năng Ngũ Đại đi nhầm đường mà chưa suy xét minh bạch..."

Bạch Phong nói hơi hỗn loạn, hình như muốn cấp tốc truyền thụ toàn bộ kết quả nghiên cứu của mình cho Tô Vũ.

Tô Vũ nhíu mày, "Lão sư, ngài đừng nói nữa, sẽ không sao đâu!"

Hắn biết ý tứ Bạch Phong, anh đang lo mình không về được.

Bạch Phong quát lớn: "Bớt nói nhảm, lúc trước Ngũ Đại cũng tràn đầy tự tin! Cho nên trước khi Chứng Đạo không truyền lại cái gì cả, còn muốn chờ mình Chứng Đạo thành công lại nói, kết quả tất cả đều kết thúc! Đừng giẫm vào vết xe đổ của Ngũ Đại!"

"Mặt khác... nếu thật sự xảy ra chuyện, đi tìm Vạn Thiên Thánh hỗ trợ!"

"Cái gì?"

"Vạn Thiên Thánh!"

Bạch Phong trầm giọng nói: "Trước khi sư tổ ngươi rời đi đã từng nói, có phiền toái thì tìm Vạn Thiên Thánh! Vạn Thiên Thánh hẳn không phải là kẻ địch, năm đó quan hệ giữa Vạn Thiên Thánh và Ngũ Đại không tệ, dĩ nhiên Vạn Thiên Thánh không phải lúc nào cũng ở trong học phủ, có thời gian ông ta đến Cầu Tác cảnh đào tạo sâu, sau khi Ngũ Đại xảy ra chuyện ông mới trở về."

"Việc trở lại Đại Hạ Văn Minh học phủ có một phần là ý tứ của Cầu Tác cảnh, trong đó có giao dịch gì không thì ta không biết, thế nhưng có một chuyện ngươi phải nhớ kỹ... ông ấy, rất có thể là cường giả đa thần văn nhất hệ!"

"Cái gì?"

Tô Vũ khiếp sợ!

Đa thần văn nhất hệ?

Thực chất Vạn Thiên Thánh tu luyện hệ thống gì hắn không rõ lắm, trên tư liệu nói không nhiều, nhưng hắn mơ hồ nghe người ta nói qua, Vạn Thiên Thánh có thể tính là Đơn thần văn nhất hệ, nhưng hẳn là Đơn thần văn nhất hệ thành hệ thống.

Sao lại thành đa thần văn nhất hệ rồi?

"Có gì mà kinh ngạc!" Bạch Phong xem thường: "Đơn thần văn nhất hệ, đa thần văn nhất hệ kỳ thật không có khác biệt quá lớn! Đơn thần văn nhất hệ tu luyện nhiều thần văn thành hệ thống, nếu như đến Đằng Không, tiếp tục gia tăng thần văn theo hệ thống này, một khi vượt qua 10 thần văn thì đó chính là đa thần văn chiến kỹ! Chúng ta là hưởng công của người xưa, trực tiếp lựa chọn khuôn mẫu, Vạn Thiên Thánh có thể đã tự mình tạo thành một khuôn mẫu!"

Tô Vũ ngây người, tự mình hình thành khuôn mẫu ư?

Đúng!

Thực ra thì mình cũng thế, dĩ nhiên không phải hắn tự hình thành, thế nhưng cũng không kế thừa khuôn mẫu trên chiến kỹ tường, mà là sách họa màu vàng kim cải tạo ra thần văn chiến kỹ.

Nói như vậy, Vạn Thiên Thánh thật sự tạo ra một khuôn mẫu thần văn chiến kỹ ư?

Vậy... Có phải quá yêu nghiệt rồi hay không?

Nên biết rằng, phải là trước Đằng Không mới được!

"Lão sư, chẳng lẽ khuôn mẫu thần văn chiến kỹ trên tường đều là người xưa tự sáng tạo trước Đằng Không ư?"

"Không phải tất cả, một phần là sáng tạo sau khi Đằng Không, cho dù bọn họ không thể dùng thì cũng không trở ngại bọn họ sáng tạo ra khuôn mẫu dạng này..."

Bạch Phong đã thu thập xong xuôi, anh hít sâu một hơi nói: "Nhớ lời của ta là được, còn lại đừng quan tâm! Ở yên trong học phủ, chỉ cần ngươi tuân thủ quy củ thì sẽ không có việc gì, cũng không ai dám coi trời bằng vung làm gì ngươi!"

"Sư bá ngươi sẽ trấn thủ trong học phủ, nếu thật sự không ổn, tuyên bố thoát ly đa thần văn nhất hệ cũng không sao, không phải Triệu lão đầu muốn thu ngươi làm đồ đệ à? Chuyện nhỏ!"

Tô Vũ cười khổ: "Lão sư, ngài đừng nói như sắp sinh ly tử biệt thế được không? Đừng nói gở, bằng không sẽ dễ xảy ra chuyện!"

Bạch Phong trừng hắn! Anh suy nghĩ một chút lại nói: "Đúng rồi, ta phải giao chìa khóa kiểm định áp khu lồng giam cho ngươi! Ngươi có khả năng mở lồng giam, đám Đại Yêu kia không ngốc, nếu đến lúc gặp phiền toái, thả chúng nó ra ngoài!"

Bạch Phong nghiêm mặt nói: "Nói cho bọn chúng biết, giúp ngươi thì sẽ cho chúng nó thân phận Thuần Thú yêu tộc, như vậy thì sẽ không bị giết! Không giúp, dù chúng nó có chạy thì chũng chắc chắn phải chết!"

"Mấy tên này có trí tuệ, biết phải lựa chọn thế nào! Thân phận Thuần Thú yêu tộc không phải ai cũng có thể xin, sư tổ ngươi đã sớm chuẩn bị rồi, dùng thân phận Các lão, những năm qua xin một vài danh ngạch vật cưỡi, ngươi chỉ cần đăng ký là được!"

Dứt lời, anh ném một lệnh bài cho Tô Vũ.

Lệnh bài màu trắng bạc.

Một mặt là chữ "Hồng", một mặt là chữ Tu Tâm các.

"Đây là thân phận bài của sư tổ ngươi, có thể trực tiếp cầm đi học phủ đăng ký!"

Bạch Phong thở ra: "Nếu lo lắng thì thả yêu thú ra, dù sao cũng có vài vị Lăng Vân! Còn vấn đề cẩn thận bọn chúng cắn trả thế nào thì tự ngươi xử lý, chạy là chết, ngoan ngoãn nghe lời còn có thể sống sót, nếu chúng nó không ngu thì sẽ lựa chọn đúng, vẽ ra cái bánh lớn cho chúng, tỉ như khi nào có thể để chúng nó trở về chiến trường Chư Thiên..."

"Ta biết rồi!"

Tô Vũ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hóa ra sư tổ đã sớm xin thân phận vật cưỡi cho chúng nó, cứ như vậy thả ra sẽ không bị giết.

Giao phó xong, Bạch Phong khiêng một cái bọc lớn, than vãn: "Tô Vũ, về sau nếu ngươi có cơ hội thì làm ra thần văn chứa vật đi! Thần văn Vĩnh Hằng có thể chứa đồ đấy, còn lại thì trừ phi là đặc tính thần văn, không thì không được đâu. Làm đi, không thì ra cửa cứ phải mang theo bao lớn bao nhỏ mất hết cả thể diện, không phù hợp với thân phận chúng ta!"

Ánh mắt Tô Vũ sáng lên, có đạo lý!

Văn Minh sư nên có bộ dáng tiên phong đạo cốt.

Sao có thể khiêng bao lớn bao nhỏ, vậy thì quá mất giá.

"Lão sư, thần văn đặc tính này có nhiều không?"

"Có, mà không nhiều. Tỉ như "Bao" "Nạp" "Trang" "Không" có đặc tính không gian, dĩ nhiên là không chắc chắn, phải xem vận khí!"

Bạch Phong tùy ý liệt kê mấy chữ, sau đó vội vàng nói: "Ta đi đây, ta đi nghiên cứu sư bá... Không đúng, ta đi cứu vớt sư bá!"

Dứt lời, anh co cẳng liền chạy!

Tô Vũ trợn mắt há hốc mồm!

Trước đó ngài nói thương cảm như vậy, ta cho là ngài thật sự muốn một đi không trở lại, mà giờ nhìn dáng vẻ vội vàng, gương mặt hưng phấn kia, rõ ràng là ngài không lo lắng chút nào, có mà kích động khi thấy chuột bạch ấy.

Ta hoài nghi ngài không phải sợ mình chết trên tay Đơn thần văn hệ, mà là lo lắng chết trong tay Liễu lão sư đi!

Ngài coi Liễu lão sư là chuột bạch để nghiên cứu... Ta cảm thấy xác suất ngài không về được rất lớn.

Thật đau đầu!

Sao ta lại có lão sư không đáng tin cậy như thế, thôi, ta vẫn nên tự mình cố gắng thì hơn!

Bình luận

Truyện đang đọc