VẠN TỘC CHI KIẾP

Phủ thành chủ hết sức rộng rãi cao lớn.

Thế nhưng, giờ phút này cửa thành lại đóng kín.

Căn bản là không vào được.

Phụ cận phủ thành chủ đã tiêu tán đi rất nhiều tử khí, Tô Vũ không nghĩ lại thấy được người sống... Đúng vậy, sống.

Trong tường vây bốn phía phủ thành chủ có một cửa hang thoạt nhìn không lớn, thế nhưng, giờ phút này bên trong lại có người, không biết nghĩ thế nào, hoặc là cảm thấy nơi này an toàn hơn cổ ốc, nên có sinh linh trốn tránh trong nơi như hang chó này.

Thế mà kẻ đó lại không chết, khả năng là an toàn hơn trốn ở trong cổ ốc thật.

Tô Vũ bó tay!

Đồng dạng, tên trong hang chó kia cũng đang quan sát Tô Vũ, nó cũng hết sức cạn lời, không nghĩ nơi đây còn có Tử Linh nhỏ yếu lắc lư.

Hai người, không, một người một đất còn quen biết nhau.

Kẻ trốn ở trong hang chó chính là Phù Thổ Linh.

Cái tên này lá gan thật là lớn, cổ thành hạn chế độn thổ, nó lại dám tới đây. Tô Vũ nghĩ cũng thấy bội phục, hơn nữa tới bây giờ mà nó còn chưa chết, vận khí quả thực hơn người.

Có đôi khi, vận khí rất trọng yếu.

Phù Thổ Linh không chết!

Lúc này, đại khái nó cảm thấy bị Tử Linh nhìn có chút không được tự nhiên, vội vã hóa thành một đống đất chồng chất bên trong hang chó, một đống... rất giống như thứ khó nói kia.

Tô Vũ nhìn thoáng qua, đi về phía nó.

Thôi quên đi!

Cái tên này gặp được mình mấy lần cũng chưa chết, không thể không nói vận khí rất mạnh, Tô Vũ đơn độc đi cùng nó cả quãng đường đều không chém chết nó, luận về khí vận, tên này so với đám Cửu Huyền thì mạnh hơn nhiều.

Mà Phù Thổ Linh thấy Tử Linh đi về phía mình đi thì màu đất cũng muốn biến sắc.

Tình huống gì vậy?

Tử Linh sẽ không đến phụ cận phủ thành chủ mà.

Đương nhiên, nó không phát hiện, vài đầu Nhật Nguyệt Tử Linh kỳ thật đều đi ra từ phủ thành chủ, nó chỉ biết là mình ở lại đây sẽ rất an toàn. Ngay trước đó không lâu, vài vị trốn trong cổ ốc đều truyền ra tiếng kêu thảm thiết, đại khái là toi đời.

Mà nó thì vẫn còn rất an toàn.

Nhưng bây giờ hình như nó sắp hết an toàn rồi.

Đằng Không Tử Linh thì nó không sợ, mấu chốt là thứ này giết mãi không hết!

Giết một con lại tới hai con, hiện tại trong thành còn có Nhật Nguyệt Tử Linh, nếu khiến đám Nhật Nguyệt kia xuất hiện thì dù nó có là Nhật Nguyệt cũng vô dụng.

"Đừng đến!"

"Đừng tìm ta!"

"Ta chỉ là một đống đất a!"

Mắt thấy Tử Linh càng ngày càng gần, Phù Thổ Linh quá sợ hãi, đất đều đã biến sắc.

Sau một khắc, không đợi Tô Vũ tới, nó vội hóa thành một hạt tro bụi, trong nháy mắt bèn trốn chạy, nó không lo được chuyện tử khí hủ thực nữa. Mẹ nó, thế mà lại tới tìm ta, đáng sợ quá!

Phù Thổ Linh trốn chạy cực nhanh!

Tô Vũ nhìn thoáng qua, trên mặt Tử Linh lộ ra tươi cười, không truy sát thêm nữa.

Gặp được mình ba lần cũng chưa chết, năng lực cảm ứng mối nguy rất mạnh.

Kỳ thật Tô Vũ đã khởi động thần văn chữ “Tĩnh”, ấn theo lý thuyết, cái tên kia có thể thử bất động, chính mình thoạt nhìn chẳng qua chỉ là Đằng Không Tử Linh thôi, kết quả gia hỏa này vẫn chạy, rõ ràng là nó đã cảm nhận được nguy hiểm.

Không để ý tới nó nữa, Tô Vũ đi tới cửa thành.

Cửa thành đang đóng kín!

"Làm sao để đi vào?"

"Hay là nói, làm sao tìm được thành chủ?"

"Không đúng, phải là làm thế nào để khiến thành chủ mở cửa?"

Tô Vũ rơi vào trầm tư.

Dĩ nhiên không phải là mở cái cửa này, mà là mở chín cổng thành ngoài kia để cho mình rời đi, nơi này sắp thành tử địa rồi.

Đại năng Nhật Nguyệt cửu trọng đó!

Nếu chẳng những không cho mình đi, mà người ta lại còn muốn giết mình, chẳng phải là xong đời luôn à?

Hắn không có vốn liếng gì để đấu với Nhật Nguyệt cửu trọng.

Kỳ thật tới phủ thành chủ cũng rất nguy hiểm.

Vả lại tốt nhất là không được để bất kỳ ai thấy trạng thái Tử Linh, đặc biệt là vị thành chủ này.

Trước tiên hắn sẽ dùng hình dáng Tử Linh che giấu một thoáng, dò xét tình huống, rồi mới quyết định tìm Thiên Hà thành chủ thương lượng thế nào.

"Cáo mượn oai hùm, xé da hổ... Tối thiểu phải là vô địch mới có thể chấn nhiếp!"

"Vị này bị Hạ Long Võ đập tơi bời, nói không chừng còn căm thù nhân tộc."

"Chỉ có vô địch chấn nhiếp... mới khiến cho hắn không xuống tay với ta."

"Vô địch..."

Tô Vũ không biết được mấy vị vô địch, dĩ nhiên, cũng không phải không nhận ra ai, tối thiểu thì hắn và Diệt Tằm vương có chút dây dưa. Hiện tại hắn xem như người Đại Minh phủ, có quan hệ với Đại Minh Vương. Đại Tần vương khả năng cũng phát hiện hắn tới Chư Thiên chiến trường, Đại Hạ vương cũng tính là có chút quan hệ, còn có Thiên Đúc vương...

Bao gồm cả vị Đại Hán vương cùng Đại Tống vương lần trước đã nhìn thấy qua...

Tính ra thì hắn nhận biết không ít vô địch.

Nhưng mà chân chính đáng tin và có thể giúp hắn, Tô Vũ bói không ra nổi một người!

"Cầu người không bằng cầu mình!"

Trong lòng hắn lần nữa lặp lại câu nói này, kỳ thật hắn rất bất đắc dĩ, cũng hơi chán nản.

Nếu có thể cầu viện vô địch, hắn tự nhiên sẽ cầu, mấu chốt là, hắn không cầu được.

Cho nên câu nói “cầu người không bằng cầu mình” nhiều khi cũng chỉ là tự an ủi mà thôi.

Đáng tiếc, lão sư ta không phải vô địch, sư tổ ta cũng không phải vô địch, bằng không, nhiều ít gì còn có thể cầu cạnh chút đỉnh.

Đương nhiên, hiện tại không cần cầu, chỉ cần xé da hổ là được.

Làm sao mới có thể chấn nhiếp vị thành chủ này, khiến cho hắn không đến mức hạ độc thủ với ta nhỉ?

Độ khó rất lớn a!

Mình bây giờ là bánh trái thơm ngon của vạn giới, ngoại trừ Nhân tộc thì đại khái đều muốn giết mình... Không, ở Nhân tộc thì kẻ muốn giết mình cũng không ít.

Tô Vũ tự biết tình huống của bản thân!

Cho nên, hắn có rất ít bằng hữu, tại Chư Thiên chiến trường, những gia hỏa mà hắn gặp phải, không quen thì đều có thể giết, đây chính là lý niệm của hắn.

Dẫu sao Tô Vũ ta cũng không có bằng hữu!

Kẻ nguyện ý giúp ta đại bộ phận đều không ở Chư Thiên chiến trường.

Kể cả Nhân tộc Tần Phóng ở trong thành, Tô Vũ cũng không nghĩ tới việc đi tìm hắn nhờ hỗ trợ, dù cho cái tên này là hậu duệ của Đại Tần vương.

Tô Vũ vòng quanh tường thành, bất động thanh sắc đi trọn một vòng.

Hắn không biết rằng trong phủ thành chủ, tượng đá kia vẫn một mực yên lặng quan sát hắn.

Tô Vũ mặc kệ những thứ này.

Hắn cũng không biết.

Hắn đi vòng vo một hồi rồi tìm cổ ốc cách đây không xa, chui vào rồi rất nhanh chuyển đổi tử khí, nghịch chuyển nguyên khiếu, hóa thành bản thân.

Ở trong nhẫn chứa đồ lục lọi một lượt, hắn tìm được mấy thứ.

Một cái là lệnh bài, Đại Minh phủ Chu Thiên Đạo tặng cho hắn, nói là gặp Đại Minh Vương có thể dùng.

Một cái là một thanh đao đồ chơi do Hạ Hổ Vưu tặng, nói là gặp Đại Hạ vương thì có thể lấy ra thử xem có thể xin ít chỗ tốt.

"Đại Minh Vương, Đại Hạ vương..."

Trên người hắn đồ có liên quan tới vô địch hình như chỉ có hai thứ này.

Không đúng, hắn lôi Cục lông nhỏ ra nhìn một chút, như có điều suy nghĩ, kỳ thật thứ này cũng có quan hệ với vô địch, Đại Đại của Cục lông nhỏ là vô địch, Bán Hoàng nhất định là vô địch.

Nói như vậy, xem ra hắn có thể móc nối chút quan hệ với ba vị vô địch ấy.

Đương nhiên, Đại Đại của Cục lông nhỏ thì thôi vậy, lỡ thật sự đưa vị ấy tới, có lẽ một ngụm liền ăn luôn biển ý chí của mình.

"Tam đại vô địch!"

Có thể chấn nhiếp vị thành chủ kia sao?

Nghĩ đến vị thành chủ bên trong, hắn bất giác cảm thấy dường như bản thân đang là con dê tự dâng mình vào miệng cọp!

"Aiiiz!"

Tô Vũ thở dài một tiếng, hay là ta giết thống khoái trước đã, sau đó lại đi phủ thành chủ thử một chút?

Bình luận

Truyện đang đọc