VẠN TỘC CHI KIẾP

Nam Nguyên.

Khi nhìn thấy tiểu thành, Tô Vũ hơi hoảng thần.

Nhưng hắn nhanh chóng trấn định, rồi lại nhìn tiểu thành, sâu trong đáy mắt ẩn giấu sự u ám.

Nơi này không bình thường.

Bên người, hán tử tục tằng thấy Nam Nguyên tiểu thành thì nhẹ nhàng thở ra, vào trong thành rồi thì tính an toàn tăng nhiều, kế tiếp chính là dỡ hàng, không phiền toái lắm.

“Lãng huynh, đa tạ ngươi hộ tống dọc đường đi!”

Hán tử tục tằng cười ha hả nói: “Tới Nam Nguyên rồi thì gần như không còn phiền toái gì nữa, chúng ta sẽ cố gắng bán hết hàng ở Nam Nguyên.”

Tô Vũ ngoài ý muốn, “Nam Nguyên? Ta nhớ Nam Nguyên không phải thông thương điểm, ở đây có người thu mua sao?”

“Trước kia thì không, hiện tại đã có, hiện tại bên này nhiều người.”

Hán tử tục tằng biết hắn mấy năm không ra cửa, liền giải thích: “Đây không phải quê quán của Tô Vũ sao? Lãng huynh, ta không nói chắc ngươi cũng hiểu ý ta, Hạ gia vẫn chưa tìm được di tích Tô Vũ kế thừa, những người khác đều ôm lòng tới thử thời vận, dù sao hiện tại Tô Vũ cũng không dám trở về.”

Y cười ha hả: “Không ít người tới thử vận may, thường xuyên qua lại, người ở đây không ít, Hạ gia vốn không cho người ngoài tới, sau đó có người tạo áp lực, nói rằng không cho người ngoài tới có phải vì Hạ Phủ chủ trốn ở đây bế quan chuẩn bị chứng đạo hay không, sau đó Hạ gia không phản đối nữa, so với để người vụng trộm tiến vào, còn không bằng cho người ta chính đại quang minh.”

Tô Vũ cười nhạt, “Di tích ư? Tô Vũ sinh ra tại đây thì di tích liền ở đây à, sao ta không thấy?”

“Cơ hội lớn, mọi người đều hứng thú, vậy có biện pháp nào chứ.”

Hán tử tục tằng lại nói: “Lãng huynh, không thì ngươi cũng đi dạo đi, chắc chắn di tích sẽ tán thành thiên tài, không phải thiên tài mà như mấy người chúng ta là không có hy vọng rồi, Lãng huynh là thiên tài, hy vọng không nhỏ.”

“Thiên tài? Ha ha ha!”

Lúc này, nơi xa, một đám Địa Long Thú chạy băng băng đến.

Thiếu niên dẫn đầu cưỡi một mãnh hổ Đằng Không cảnh, nghe cuộc đối thoại của hai người, kẻ đó khinh miệt cười một tiếng, cũng không nhiều lời, yêu thú lướt qua bọn họ lao đi.

Người này chỉ thuận miệng mà thôi.

Còn chẳng thèm để ý tới.

Một kẻ cưỡi Bôn Vân Mã thì có gì cần chú ý.

Người kia không quan tâm Tô Vũ, nhưng ánh mắt Tô Vũ lại lạnh lùng, một đám tới quê ta tìm di tích, ta còn chưa đáp ứng đâu!

Lần này hắn vốn ra ngoài làm vài chuyện.

Bắt đầu từ đây thật ra không tồi!

Thiếu niên vừa muốn lướt qua hắn, một đạo kiếm mang từ trên trời giáng xuống!

“Lớn mật!”

Phía sau thiếu niên, một người khẽ quát, người nọ vừa muốn ra tay, phụt một tiếng, con mãnh hổ dưới thân thiếu niên đã bị chém rớt đầu.

Yêu thú chết, thiếu niên bị văng ra ngã xuống mặt đất, y vội vàng xoay người nhảy lên, miễn cưỡng đứng lại, trước mặt Tô Vũ lập tức có thêm mấy người.

Một vị trung niên mặt sẹo nhìn về phía Tô Vũ, sắc mặt khó coi, “Các hạ là ai? Sao dám can đảm tập sát hậu duệ Nhật Nguyệt ở địa bàn Đại Hạ phủ?”

Tô Vũ cười lạnh, “Đừng bày ra bộ dáng ấy, Lãng gia ta đây trải đời nhiều, có việc đời gì mà chưa thấy qua?”

Tô Vũ cười nhạo, nhìn về phía thiếu niên phẫn nộ bên kia, nghiền ngẫm nói: “Tiểu tử nhà ai vậy? Chưa từng chịu khổ đúng không? Nửa đường tiếp cận, ngươi cho rằng ai cũng là cha ngươi, ai cũng yêu chiều ngươi à? Nít ranh, nếu không phải ngươi chỉ nói một câu như vậy, lại là ở cửa thành, không thì ta đã chém bay đầu ngươi rồi!”

“Ngươi...”

Trung niên mặt sẹo phất tay ngăn thiếu niên nói chuyện, trầm giọng đáp: “Là thiếu gia nhà ta lỗ mãng! Nhưng vị công tử này không nói một lời liền giết tọa kỵ của thiếu gia nhà ta, dù sao cũng nên để lại tên họ!”

“Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Thôi Lãng Đại Minh phủ!”

Tô Vũ tươi cười, “Quen không? Các ngươi là người nhà ai? Nói xem xem Lãng gia ta có chọc được không.”

“Thôi Lãng?”

Nam trung niên mặt sẹo suy nghĩ một chút, sau đó hơi nhíu mi nói: “Lãng tử kiếm khách Thôi Lãng? Ngươi... Ngươi ra rồi à?”

Tô Vũ trừng mắt, “Làm sao, Lãng gia ra ngoài còn cần bẩm báo ngươi à? Đừng tưởng rằng ngươi là Lăng Vân thì thế nào! Sơn Hải Nhật Nguyệt ta đã thấy nhiều, Lăng Vân rác rưởi như ngươi muốn gây chuyện thì cứ thử xem!”

Động tĩnh ngoài thành khiến người xung quanh chú ý, trên tường thành cũng có thêm vài người.

Người trung niên kia thật sự là Lăng Vân cảnh, nhưng chỉ là sơ kỳ.

Giờ phút này, y cũng biết người đối diện chính là ai.

Lãng tử kiếm khách, Thôi Lãng!

Hoặc là nói, hoa tâm kiếm khách Thôi Lãng.

Gia hỏa này không phải Chiến Giả, hắn là Văn Minh sư, tại sao cứ phải lấy danh hiệu kiếm khách làm gì. Sau lưng hắn là một vị cường giả Nhật Nguyệt thất trọng, Ngưu Bách Đạo Đại Minh phủ.

Mặt khác, còn có vị kia của Đại Đường phủ.

Dù sao người ngoài không tiện nói gì, nếu Thôi Lãng đáp ứng ở rể, biết đâu lại có thêm một vị cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng làm chỗ dựa, việc này không nói trước được.

Thấy thiếu niên phía sau còn không phục, có vẻ chưa từng nghe đến cái tên này, người trung niên cũng không ngoài ý muốn, Thôi Lãng đã nhiều năm chưa ngoi đầu.

Y chặn lời thiếu niên, rồi trầm giọng nói: “Hiểu lầm mà thôi! Thiếu gia nhà ta cũng không có ác ý, chỉ là lần đầu ra khỏi gia tộc, tuổi tác còn nhỏ, Lãng huynh đừng để trong lòng, Ban Lan Hổ chết rồi thì thôi, Lãng huynh cũng nên hả giận.”

“Sẹo thúc!”

Thiếu niên có chút không vui, đối phương giết tọa kỵ của ta, đây chính là tọa kỵ gia tộc trả giá cao thuần phục cho y.

Sẹo thúc ngắt lời: “Không sao, chỉ là hiểu lầm, sau này thiếu gia phải cẩn thận hơn!”

Thiếu niên cực kỳ khó chịu, nhưng y tự biết mình gặp phải kẻ không dễ chọc, đành phải trầm mặc đè nén lửa giận.

Tô Vũ miệt thị cười một tiếng, hắn cưỡi ngựa thản nhiên tự đắc rời đi, “Thôi, không so đo với nít ranh! Ta là người dễ nói chuyện! Nếu là kẻ tiểu nhân thù dai thì chỉ với lời ngươi nói, lão tử không ra tay bây giờ, chờ ngươi ra khỏi thành, bốn phía không người mới âm thầm xử lý ngươi, chết cũng không biết chết như thế nào! Mấy năm trước, Lãng gia lang thang giang hồ, chuyện này thấy nhiều rồi!”

“Bao nhiêu thiên tài, con cưng đại gia tộc, cảm thấy chính mình ghê gớm, không bị xã hội vùi dập, chết phải gọi là thê thảm, Lãng gia cũng là hiểm tử hoàn sinh, sau nhiều lần mới hiểu được một đạo lý, ra ngoài gặp kẻ khó dây thì cứ ra vẻ đáng thương, gặp được người có thể chọc thì làm thịt hắn!”

“...”

Sẹo thúc không hé răng, vẻ mặt thiếu niên bừng bừng lửa giận, nhưng cũng không nói nữa.

Bên cạnh Tô Vũ, mấy người thương đội cũng trầm mặc, bọn họ lo tập trung vận chuyển hàng hóa, không nói một lời.

Gặp loại chuyện như vậy thì tốt nhất là đừng xen vào.

...

Trên tường thành lúc này có không ít người.

Ngày xưa, Nam Nguyên thành chỉ có vài vị Đằng Không, mà đó cũng là người mạnh nhất, mà nay, không đến mấy tháng, Nam Nguyên biến hóa cực lớn, giờ phút này trên tường thành có cả Sơn Hải.

Mọi người cũng nghe thấy được thanh âm ầm ĩ ngoài thành.

Có người thấp giọng cười bảo: “Là tên Thôi Lãng kia à?”

“Ai vậy?”

Có người không biết, hỏi thăm rồi cũng biết.

Thì ra là thế!

Ngủ với cháu gái một vị Nhật Nguyệt cửu trọng, còn có thể bình an tiêu dao bên ngoài, mặt khác liền không cần nhiều lời.

“Mấy gia hỏa kia là ai?”

“Hình như là người Hách gia Đại Nguyên Phủ!”

“Hách gia? Gia tộc Nhật Nguyệt? Hách gia à, ta nhớ ra rồi, vị Giám Thiền thự Đại Nguyên Phủ kia đúng không? Người nhà hắn cũng tới sao?”

“Không phải mạch chính, không có Sơn Hải hộ đạo, hẳn là người chi thứ.”

“Chi thứ... Vậy đúng là phải nhịn, dòng chính còn tốt, nếu là chi thứ, chọc phải Thôi Lãng thì sẽ không có kết quả tốt.”

Thôi gia tuy không phải cường giả, nhưng sau lưng Thôi Lãng có Nhật Nguyệt, còn là hai vị, đều là Nhật Nguyệt cao trọng.

Ngươi là dòng chính Nhật Nguyệt thì còn có thể chạm vào.

Nhánh nhỏ thì né đi!

Thực lực không bằng người ta, vậy phải nhịn.

“Gia hỏa Thôi Lãng kia thực lực không yếu, hổ yêu Đằng Không lục trọng, một kiếm đã chém chết!”

“Mấy năm trước ta nghe nói hắn đã là Đằng Không bát trọng hoặc cửu trọng rồi, hiện tại có lẽ sắp Lăng Vân hoặc là đã Lăng Vân, giết một Yêu tộc Đằng Không lục trọng không phải đơn giản sao?”

“Sao gia hỏa này cũng chạy tới đây?”

“Ai biết được, vị kia Đại Đường phủ bế quan, chắc hắn ra ngoài thả lỏng.”

“...”

Bình luận

Truyện đang đọc