VẠN TỘC CHI KIẾP

An tĩnh!

Toàn trường vô cùng an tĩnh!

Chuyện này là sao?

Giết gà dọa khỉ à?

Khương Đào người ta là đại đệ tử của Chu Phá Long, cho nên Chu Thiên Đạo không hé răng, nhưng một súc sinh, dù là Nhật Nguyệt ngũ trọng thì thế nào?

Muốn xé liền xé!

Khương Đào dám làm gì sao?

Lúc này, dường như Chu Thiên Đạo cũng bực bội, hùng hổ mắng đuổi Ngưu Bách Đạo đi, rồi thở dài, “Tiểu Khương, thay ta giải thích với lão Chu, lão Ngưu già rồi hồ đồ, bị giẫm một cái cũng chẳng sao, vậy mà lại động thủ, một đống tuổi rồi mà không biết đúng mực! Kim Bằng không sao chứ? Mất một cánh còn bay được không? Không được thì để nó lại Đại Minh phủ, ta chữa thương giúp nó.”

Nghe vậy, Kim Bằng lập tức khôi phục hình người, nó mất một cánh tay, giờ phút này máu vẫn còn chảy ra, nó cố nén thống khổ, hoảng sợ thưa: “Không cần, tạ ơn Chu phủ chủ quan tâm!”

Thay người chịu tội!

Nó cũng không ngốc, Khương Đào không thể động đến, nhưng nhằm vào nó thì không có bất cứ vấn đề gì.

Nếu ở lại đây, nó chỉ sợ chính mình không thể sống sót trở về nữa.

Sắc mặt Khương Đào trắng bệch, cắn rang mở miệng: “Đa tạ Chu phủ chủ, không cần làm phiền Phủ chủ, vết thương nhỏ mà thôi, Kim lão lớn tuổi không chú ý, dẫm phải Ngưu phủ trưởng, ta thay Kim lão xin lỗi Ngưu phủ trưởng.”

Xin lỗi!

Bị xé mất một cánh còn phải xin lỗi.

Chu Phá Long đã đi rồi!

Hiện giờ, gã không có chút tự tin nào.

Trêu chọc đến Phủ chủ Đại Minh phủ sẽ không có kết quả tốt, nhân lúc còn sớm phải cố gắng chấm dứt việc này.

Chu Thiên Đạo thở dài, “Thật là, rồi ta sẽ bảo lão Ngưu bồi thường các ngươi, kiếm chút đồ ăn ngon cho Kim Bằng. Nghe nói Kim Bằng tộc thích ăn kiến, nếu muốn, ta sẽ cho người đưa một chút qua cho.”

Khương Đào không hé răng, con kiến ư?

Phệ Thiên Kiến?

Đưa đến đâu?

Đại Chu phủ?

Gã muốn tự chuốc phiền toái chắc?

Gã không hé răng, Chu Thiên Đạo cũng không thèm để ý, mỉm cười phất tay: “Vậy việc này kết thúc ở đây, lão Ngưu tuổi càng lớn càng nhỏ mọn, ta sẽ nhắc nhở ông ấy sau.”

Rồi ông nhìn về phía Thương Thiên Kiều, tươi cười bảo: “Cháu gái ngoan, lần sau đừng xằng bậy, đang luận bàn, người tham chiến còn chưa phân ra thắng bại, sao ngươi có thể nhúng tay? Huống chi còn cướp đoạt chiến lợi phẩm, đó là hành vi tối kỵ! Quân đội hận nhất loại người này, một khi ngươi làm ra hành động tương tự ở quân đội, bị cường giả thấy được, Đại Tần vương sẽ không dung thứ, dù là gia gia ngươi cướp đoạt thì cũng sẽ bị giết chết ngay tại chỗ!”

Thương Thiên Kiều bị thảm trạng vừa rồi làm chấn kinh, nàng không nói một lời, chỉ lẳng lặng cúi đầu.

Đan Hùng cũng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Phủ chủ đại nhân, tất cả đều là lỗi của ta, xin Phủ chủ đại nhân thứ lỗi!”

“Không sao không sao, người trong nhà, ta chỉ nói vài câu thôi.”

Chu Thiên Đạo tươi cười với gã, nhưng ngay sau đó ông lại đổi thái độ, nhìn về phía vài vị giáp sĩ Đại Thương phủ, quát: “Cháu gái ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, các ngươi thì sao, cũng không hiểu ư? Vậy mà không ai khuyên, không ai nhắc nhở, còn cổ vũ nàng, thứ hỗn trướng! Nếu Đại Minh phủ ta có loại người như các ngươi thì đã tát chết từ lâu rồi! Về sau đến chiến trường Chư Thiên, nàng thấy thứ gì tốt, muốn cướp đoạt, của người ngoài thì thôi, đoạt của người nhà thì các ngươi cũng nghe theo à? Nô bộc đúng là nô bộc, chẳng có quy củ gì cả!”

Ông hừ lạnh một tiếng!

Sóng âm chấn động, áo giáp bên ngoài nguyên vẹn, bên trong vài vị giáp sĩ lại nội phủ tan vỡ, máu chảy ra từ khe áo giáp chảy xuôi ra.

Các giáp sĩ kêu lên một tiếng, nhưng sau đó lập tức cắn chặt răng ráng kiềm nén, không ai nói gì.

Không ai không phục.

Phải phục!

Dù có Thương Phủ chủ ở đây, Chu Thiên Đạo nói như vậy, bọn họ cũng phải nghe, phải phục.

Chu Thiên Đạo trừng phạt mấy người, rồi khôi phục gương mặt tươi cười, nhìn về phía Thương Thiên Kiều và Đan Hùng, cảm khái: “Đúng là một đôi bích nhân trời đất tạo nên! Có Đại Thương phủ và Đại Chu phủ duy trì, Đan Hùng, ngươi sẽ sớm vô địch thôi, về sau nên thân cận với Đại Minh phủ một chút, châu liên bích hợp a! Ta biết chuyện của gia gia ngươi, đừng thương tâm, tuy gia gia ngươi vì ngươi nên mới đi cướp thần văn của Diệp Bá Thiên, chịu khổ giết hại, nhưng đây cũng là mệnh, gia gia ngươi không chết, chưa chắc thần văn của ngươi đã hợp nhất, xem ra gia gia ngươi đã khiến ngươi bị kích thích không nhẹ, mà nay ngươi đã không cần thần văn của Diệp Bá Thiên nữa...”

Lời này vừa nói ra, phía dưới, ánh mắt một đám người bỗng trở nên lóe sáng, não bổ nhanh chóng suy nghĩ!

Đan Thiên Hạo vì Đan Hùng nên mới muốn cướp lấy thần văn của Ngũ Đại!

Thần văn của Ngũ Đại rốt cuộc có điểm đặc thù gì?

Thần văn hợp nhất?

Cho nên gã mới cần thần văn của Ngũ Đại để tham khảo?

Liễu Văn Ngạn không cho, Đan Thiên Hạo hận không thể mỗi ngày ở Đại Hạ phủ, chờ cơ hội giết chết Liễu Văn Ngạn?

Như vậy dường như chân tướng đã trở nên rõ ràng!

Nay, Chu Phá Long không cần thần văn của Ngũ Đại, bởi vì Đan Hùng đã thành công hợp nhất thần văn.

Có cường giả âm thầm truyền âm: “Lão Lý, lúc trước khi Đan Hùng tới học phủ các ngươi khiêu chiến, thần văn đã hợp nhất chưa?”

“Ta không rõ lắm, nhưng hình như lúc ấy không có nhiều đặc tính như vậy, chưa dùng kết giới ngăn cách nguyên khí!”

Không phải chưa dùng, mà là đối thủ lúc trước của Đan Hùng không đủ thực lực, thân thể còn không bằng gã, thân thể gã đã là ưu thế, không cần dùng đến cái kia.

Nhưng hiện tại không khỏi khiến cho mọi người nghĩ nhiều.

Bọn họ cũng nghe ra Chu Thiên Đạo đang dẫn đường dư luận, quá rõ ràng, nhưng có điều lại thật sự hợp tình hợp lý, nào có thần văn nhiều đặc tính như vậy.

Còn gì khác ngoài... thần văn hợp nhất!

Ngũ Đại làm được sao?

Thần văn của Ngũ Đại cũng là thế này ư?

Nhiều thần văn, còn không cần hình thành chiến kỹ, trực tiếp tập trung thành một thần văn trên người?

Lúc trước Đan Hùng cần thần văn của Ngũ Đại làm tham khảo, mà nay không cần nữa?

Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?

Một đống ý niệm xuất hiện trong đầu mọi người.

Chu Thiên Đạo tủm tỉm cười, phía dưới, vài lần Khương Đào muốn mở miệng, cuối cùng đành phải từ bỏ, gã không thể nói.

Gã sợ mình nói ra rồi sẽ bị Chu Thiên Đạo bẫy chết.

Ông ta rất xảo quyệt.

Kẻ có thể làm chủ một phủ, không mấy người không tâm ngoan thủ lạt, Hạ Long Võ chưa chắc là tâm ngoan, nhưng tuyệt đối là thủ lạt!

“Được rồi, giải tán, hai người trẻ tuổi giao thủ, không đánh không quen nhau, cuối cùng vui sướng kết thúc, Đan Hùng, Đại Minh phủ còn có một ít Địa Nguyên Quả, rồi ta sẽ cho người mang tới cho ngươi, khai khiếu thân thể cần đấy, tu luyện cho tốt. Đúng rồi, Đại Minh phủ còn có cơ hội đổi lấy danh ngạch thánh địa đúc thân, nếu ngươi cần thì sẽ cho ngươi, đừng ngại! Coi như Tô Vũ nhận lỗi với ngươi! Hắn xuống tay không biết nặng nhẹ gì cả!”

Cường giả học viên bốn phía đều sửng sốt.

Má nó!

Danh ngạch đúc thân tại thánh địa, ngài thật sự muốn cho à?

Bọn họ ngơ ngác, Chu Thiên Đạo thật sự xem trọng Đan Hùng hay là cố ý, nhưng hãm hại Đan Hùng cần thiết phải bỏ ra một cái danh ngạch tiến vào thánh địa sao?

50 năm tới Đại Minh phủ sẽ không ai có cơ hội đi vào nữa.

Cũng không có cơ hội lấy được Thiên Nguyên Quả!

9 năm 2 quả, 11 Thiên Nguyên Quả, cứ như vậy tặng không cho Đan Hùng?

Lúc này, dù là Đan Hùng thì cũng sửng sốt, Địa Nguyên Quả, cơ hội vào thánh địa đúc thân, Đại Chu phủ không có cơ hội, Đại Minh phủ lại muốn cho gã?

“Chu phủ chủ quá khen!”

Đan Hùng bị thương không nhẹ, lúc này gã có chút mơ hồ, chỉ biết Chu Thiên Đạo chưa chắc đã có ý tốt, nhưng đầu gã đang rất đau, không kịp nghĩ nhiều, đành phải nói: “Phủ Chủ đại nhân nói quá lời, không cần thế đâu, cảm ơn Phủ chủ cất nhắc!”

Chu Thiên Đạo mỉm cười: “Không sao, nếu muốn thì tới tìm ta lúc nào cũng được, ta đi trước đây!”

Dứt lời, ông nháy mắt đã biến mất.

Bốn phía an tĩnh, các cường giả cũng không hé răng.

Các học viên khe khẽ nói nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn Đan Hùng, dưới đài, Chu Hồng Lượng ghen ghét: “Cho gã mà không cho ta, gia gia ta thật bất công, thấy thiên tài là dốc hết vốn đầu tư! Tô Vũ còn chưa có danh ngạch đâu, kết quả lại bị người ngoài lấy mất!”

Bên cạnh, Hạ Hổ Vưu phì cười, nói: “Hồng Lượng huynh, thiên phú chúng ta bình thường, có danh ngạch kia cũng vô dụng, còn không bằng dùng tinh huyết Thần Ma đúc thân, hiệu quả không kém thánh địa, với người như Đan huynh thì mới có thể phát huy hết tác dụng, không phải Đại Hạ phủ cũng cho Hoàng Đằng sao, ta nói gì được?”

“Aiii, cũng đúng!” Chu Hồng Lượng gật đầu, “Đưa cho Đan Hùng cũng đúng, hy vọng về sau gã nhớ ân tình, đừng trở mặt.”

“Chắc không đến mức đó đâu.”

“...”

Hai người thấp giọng tán gẫu, nhưng những cường giả kia có ai mà không nghe được.

Bọn họ đều lựa chọn trầm mặc.

Bình luận

Truyện đang đọc