VẠN TỘC CHI KIẾP

Tô Vũ nói: “Ta sẽ lấy 150 vạn điểm công huân, còn lại, nếu Phủ Chủ có tinh huyết Phá Sơn Ngưu, Thiết Dực Điểu, Vân Hổ cấp bậc Đằng Không hoặc Lăng Vân thì có thể bán cho ta.”

“Cần nhiều vậy sao?”

Chu Thiên Đạo ngạc nhiên, tiểu tử này muốn nhiều thật, 26 vạn điểm công huân lận!

Tô Vũ đáp: “Vâng, sắp tới ta cần lấy ra một ít thiên phú tinh huyết, thứ này hao phí quá lớn.”

“Cũng đúng, Phá Sơn Ngưu không nhiều lắm, thời gian trước có người thu mua khắp nơi, chúng ta không có hàng tồn kho, thứ khác thì có không ít.”

Tô Vũ gật đầu, người thu mua chính là Hạ Hổ Vưu chứ ai.

Gia hỏa kia tay dài thật, vậy mà có cả mối ở Đại Minh phủ.

“Ta sẽ cho người đưa qua chỗ ngươi, ngươi a, kiếm giỏi tiêu cũng giỏi, 26 vạn công huân không ít đâu.”

Chu Thiên Đạo cảm khái, vừa định nói vài câu, Tô Vũ lại giành nói trước: “Mặt khác, phiền Phủ chủ chuyển cho ta tài liệu Đúc Binh giá trị khoảng 10 vạn điểm công huân, ta cần từ Hoàng Giai đến Huyền giai.”

“Hả?” Chu Thiên Đạo sửng sốt, “Lúc trước không phải ngươi lấy được cả đống trong bảo tàng Thiên Nghệ thần giáo sao?”

“Ta tặng hết rồi!”

Má!

Chu Thiên Đạo cạn lời, tiểu tử này ăn xài phung phí quá.

Mấy chục vạn công huân!

Thế mà tặng hết cho người ta?

Cũng phải, gia hỏa này vừa mới thu về 120 vạn điểm công huân, Tô Vũ mà keo kiệt thì có thể khiến người khác tức chết, khi hắn hào phóng cũng có thể hù chết người khác.

Ông không hỏi thì cũng biết hắn đưa cho ai!

Triệu Lập!

Tên kia quá nghèo, nhưng lại kết thiện duyên với Tô Vũ, mấy chục vạn công huân Tô Vũ nói đưa liền đưa, chẳng lẽ lúc này cũng muốn đưa cho Triệu Lập?

Ông không hỏi kĩ, chuyện của Tô Vũ thì để Tô Vũ tự quyết định.

“Rồi, ta sẽ cho người đưa qua, còn cần gì nữa không?”

Đối với một đại phủ mà nói, mấy chục vạn công huân kỳ thật không nhiều, đối với cá nhân Tô Vũ mà nói, đó là con số thiên văn.

Tô Vũ ngẫm nghĩ, hắn còn cần gì sao?

Suy nghĩ một lúc, hắn gật đầu: “Ta muốn tinh huyết Sơn Hải cảnh, không cần nhiều, mỗi loại 10 giọt là được, của tất cả chủng tộc, tốt nhất là Sơn Hải nhất trọng, nhị tam trọng miễn cưỡng chấp nhận!”

“Để chế tác thiên phú tinh huyết à? Có thể chế tác Sơn Hải rồi sao?”

Chu Thiên Đạo cả kinh, suy nghĩ đầu tiên là cái này.

Tô Vũ mỉm cười, không hé răng.

Chu Thiên Đạo không hỏi nữa, ông suy nghĩ một vấn đề, thứ đó có thể chế tác ra sao?

Nếu có, Tô Vũ có thể sử dụng không?

Nếu sử dụng, chẳng phải hắn sẽ bộc phát ra chiến lực Sơn Hải cảnh?

Má nó!

Ngươi mới bao nhiêu tuổi?

“Được, thứ này không cần bỏ tiền mua, ta tồn kho không ít, 10 giọt cũng không nhiều.”

“Vậy đa tạ Phủ chủ!”

Tô Vũ không khách sáo, sau đó hắn nhanh chóng cáo từ rồi rời đi.

Hắn vừa đi, Chu Thiên Đạo sờ cằm, lẩm bẩm: “Chuẩn bị nhiều tinh huyết như vậy, có cả Sơn Hải cảnh, đây là muốn ra ngoài à?”

Bằng không mang tinh huyết Sơn Hải cảnh theo để làm gì, trừ khi hắn muốn nghiên cứu, nếu vậy cũng không cần thiết yêu cầu tất cả các loại.

Ông không hiểu, ông mơ hồ có cảm giác tiểu tử này muốn ra ngoài!

“Đi đâu, về lại Đại Hạ phủ sao?”

“Hay là nơi khác?”

“Hắn muốn chạy trốn hả? Chắc không đâu, ta đâu làm gì hắn.”

Chu Thiên Đạo trầm tư, hiện tại Tô Vũ đẩy ra không ít công pháp, còn có công pháp nào cường đại hơn không, cái này khó nói, theo lý thuyết, giá trị đã bị ép gần hết.

Nhưng Chu Thiên Đạo không cảm thấy như vậy, không kể đến công pháp, bản thân thiên phú và thực lực của Tô Vũ đều đáng giá để Đại Minh phủ toàn lực đầu tư.

Không thể để hắn chạy!

“Hiện tại bên ngoài lộn xộn nhiều hung hiểm, tiểu tử này mà ra ngoài thì quá nguy hiểm!”

Chu Thiên Đạo thầm nói, nhưng không cho người ta đi thì có vẻ như mình đang cầm tù hắn, khó xử quá!

Ông nhẹ gõ bàn đá, sau một lúc lâu, Chu Thiên Đạo mở miệng: “Ám Ảnh!”

“Đại nhân!”

Hư không hơi chấn động, một lát sau, một thân ảnh màu đen hiện lên, nửa quỳ trên mặt đất.

Chu Thiên Đạo thản nhiên phân phó: “Sắp tới đi theo Tô Vũ, không cần đi theo ta, không có nguy hiểm đến tính mạng thì không cần lộ diện.”

“Đại nhân.”

Ám Ảnh trầm thấp nói: “Đại nhân, trách nhiệm của thuộc hạ là bảo hộ đại nhân, sự an toàn của Tô Vũ há có thể so với ngài.”

“Ngươi bảo hộ ta?”

Chu Thiên Đạo cười ha hả: “Ngươi chỉ là Nhật Nguyệt thất trọng, bảo hộ cái rắm! Cùng lắm là làm sai vặt! Nhưng thuật ẩn thân của ngươi đã tới trình độ đăng phong tạo cực, đi theo hắn đi, chỉ khi hắn gặp nguy hiểm không ứng phó được ngươi mới ra tay, cũng không cần lộ diện, tiểu tử này muốn ra ngoài, đương nhiên hắn có bản lĩnh không để người khác nhận ra, ngươi đừng theo sát, tránh bại lộ, thực ra không ai biết sự tồn tại của ngươi, dù ngươi bại lộ thì cũng chưa chắc Tô Vũ nhận ra.”

Ám Ảnh không tiện phản bác, đành phải gật đầu, “Thuộc hạ minh bạch!”

Dứt lời, hắn ta lại nói: “Nếu hắn đi chiến trường Chư Thiên, thuộc hạ không thể ẩn núp đi vào thông đạo, lúc đó làm sao bây giờ?”

Gần cửa vào chiến trường Chư Thiên có vô địch.

Trừ khi đi thông đạo do Vạn Tộc Giáo nắm giữ, vấn đề là không biết nó ở đâu, ai biết có vô địch Vạn tộc bên ngoài tọa trấn hay không.

“Cũng đúng.”

Chu Thiên Đạo suy nghĩ, rồi cười nói: “Nhưng cũng chỉ có vô địch phát hiện được ngươi, và cả vài Nhật Nguyệt cửu trọng cực cường đại, lẻn vào đi, mang theo ấn ký của ta, dù vô địch phát hiện thì cũng sẽ không nói gì, nếu hỏi ngươi thì cứ nói thay ta chấp hành nhiệm vụ.”

“Thuộc hạ đã rõ!”

“Đi đi!”

Chu Thiên Đạo lại căn dặn: “Còn nữa, đừng sinh ra tâm tư lệch lạc nào, nếu hắn đến di tích thì ngươi cứ thủ bên ngoài là được.”

Giọng Chu Thiên Đạo đạm mạc: “Ám Ảnh, tiến vào di tích không đại biểu có thể trở thành vô địch, hiểu không?”

“Thuộc hạ không dám!”

Chu Thiên Đạo gật đầu, khôi phục lại dáng vẻ ung dung, mỉm cười nói: “Ta tin ngươi sẽ không làm như vậy, thành vô địch cũng cần thời gian, đúng không? Trước lúc đó là ta đã có thể tìm ra ngươi rồi.”

“Thuộc hạ minh bạch!”

Chu Thiên Đạo xua tay, Ám Ảnh biến mất trong nháy mắt.

Chu Thiên Đạo vui vẻ trở lại, Tô Vũ không chạy thoát được đâu, muốn chạy thì cũng phải hỏi Ám Ảnh, dù ngươi đi đâu, có Ám Ảnh Nhật Nguyệt thất trọng đi theo, vậy thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết.

Bình luận

Truyện đang đọc