VẠN TỘC CHI KIẾP

Ngay khi lớp học rộn tiếng cười vang, Tô Vũ đúng lúc bước vào cửa.

Tô Vũ gõ cửa một cái, trên mặt mang theo nụ cười, mở miệng nói: "Ta đến báo danh, không quấy rầy mọi người chứ?"

Nhìn quanh một vòng, người quen thật nhiều.

Ngoài đám Ngô Lam thì còn có mấy học viên chung xe trên đường tới đây với hắn ngày đó.

Hồ Tông Kỳ, Đồng Vi...

Còn có Giả Danh Chấn đi xa nhất trong kì thi tháng, lão sư đã nhắc nhở mình, mấy người này hơi kỳ quái, mình phải cẩn thận giữ khoảng cách một chút.

Hắn vừa dứt lời, trong lớp, Vạn Minh Trạch đứng lên, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, mở miệng nói: "Tô Vũ vào đi, chấp giáo còn chưa tới, mau tự tìm một chỗ ngồi là được!"

"Cám ơn Vạn đồng học!"

Ý cười Tô Vũ trên môi đầy xán lạn, cười còn muốn sáng sủa hơn cả Vạn Minh Trạch, sau đó hắn cất bước tiến vào.

Lại nhìn chung quanh một chút, hắn phát hiện một điểm kỳ quái.

Lớp học không còn nhiều chỗ, chỉ còn chỗ trống bên cạnh hai người.

Một là Lâm Diệu, một là Ngô Lam.

Suy nghĩ một chút, Tô Vũ quyết định không đi tới chỗ Lâm Diệu, làm thế thì rất không tốt, vừa thắng người ta 300 điểm công huân mà.

Hắn bước về phía Ngô Lam, thầm thấy hơi kỳ quái, nhân duyên của cô gái này kém như vậy?

Lớp học gần trăm người, chỗ ngồi lân cận nàng đều kín hết, nhưng mà người ta tình nguyện nhét chung một chỗ cũng không chịu ngồi với nàng?

Hắn đi về phía Ngô Lam, lớp học có không ít người đều đang nhìn, có vài người còn lộ ra ý cười trêu tức.

Ngô Lam, thiên tài của Ngô gia, có gia thế, có bối cảnh, có thiên phú, lớn lên cũng đẹp mắt, ngoại trừ mũi vểnh lên trời coi thường kẻ khác thì có không ít người vẫn muốn tìm cách thân mật với nàng.

Nhưng mà khai giảng một tháng rồi, mọi người đã biết rõ tính tình của vị nhị tiểu thư này.

Hạ Thiền thì là lãnh ngạo, khinh thường phản ứng với kẻ khác, còn Ngô Lam thì chính là ác mồm ác miệng khiến cho người ta thổ huyết!

Ngươi không để ý tới thì thôi cứ không để ý tới đi, hết lần này tới lần khác, mỗi lần nàng đều treo mấy từ "Phế vật", "Tầm thường", "Ngươi không xứng" ở bên miệng, hết lần này tới lần khác nàng đều nói cực kỳ nghiêm túc, đương nhiên, ai có thể chịu được cơ chứ?

Một số thời điểm, có đồng học muốn ngồi bên cạnh nàng, người ta há miệng liền là một câu "Cách xa ta một chút, kẻ tầm thường không xứng ngồi cùng một chỗ với ta".

Ngô Lam không bị người khác đánh chết, đó là vì gia thế nhà nàng quá tốt.

Bằng không, lớp học sớm đã có người muốn trùm bao tải đánh nàng!

Giờ phút này, thấy Tô Vũ đi qua chỗ nàng, có người cũng muốn xem trò vui.

Kết quả... Chờ Tô Vũ ngồi vào bên cạnh Ngô Lam, nàng lại chẳng động đậy ừ hử gì, điều này khiến không ít người phải ăn chanh!

Xì!

Quả nhiên, họ Ngô chính là mắt chó coi thường người khác, thiên tài tối thượng đẳng thì sẽ không có vấn đề gì, bọn hắn lại không được.

Đương nhiên, hình như không phải vị tối thượng đẳng nào cũng đều được, tỉ như Lâm Diệu, gã đã không ít lần bị Ngô Lam trào phúng.

Tô Vũ vậy mà lại không biết chuyện này, lúc bấy giờ hắn cũng len lén chú ý những người khác trong lớp, hắn phát hiện có không ít người đang nhìn mình.

Tô Vũ không nói gì, hắn mới đến nên cần duy trì sự khiêm tốn.

Chỉ là không thấy Hạ Hổ Vưu đâu cả, tiểu mập mạp kia chạy đi đâu rồi?

Tô Vũ có chút tiếc nuối, Hạ Hổ Vưu ở đây thì hắn còn có người để mà nói chuyện.

Kết quả không thấy cậu ta đâu, hiện tại mình tới rồi nhưng cũng không hiểu rõ lắm tình hình của Cao cấp ban, dù hắn muốn tìm hiểu thì cũng không tìm được ai để nghe ngóng.

Nghĩ đến chuyện này, Tô Vũ thấp giọng hỏi: "Ngô Lam đồng học, Hạ Hổ Vưu đi đâu rồi, sao cậu ta không lên lớp?"

"Hắn?" Ngô Lam cau mày, có chút khinh thường đáp: "Bị bắt rồi! Làm trái với quy định của học phủ, tụ tập đánh cược, bị bắt đã mấy ngày!"

"..."

Tô Vũ ngây người.

Bị bắt rồi?

Tên mập mạp kia sao lại xui xẻo như vậy!

Lần trước cái tên này còn nói cậu ta làm ăn ở trong học phủ rất ổn, bắt đầu phiên giao dịch cũng không xảy ra chuyện gì, sao giờ lại bị bắt?

Âm thầm đồng tình một đợt, sau đó Tô Vũ cũng không để ý thêm nữa.

Bắt thì cứ bắt đi, dù sao tên kia sẽ không xảy ra chuyện gì, cùng lắm thì bị phạt một khoản mà thôi.

Ngô Lam vốn không muốn chủ động nói chuyện với Tô Vũ, hiện tại Tô Vũ đã chủ động tìm nàng, Ngô Lam suy nghĩ một chút, cảm giác mình nói chuyện với hắn thì cũng không thành vấn đề, thế nên nàng bèn mở miệng: "Vừa rồi ngươi hỏi ta một vấn đề, ta sẽ hỏi lại ngươi một vấn đề, sao ngươi đã lên tới Thiên Quân tam trọng rồi?"

Nàng vừa hỏi xong, mấy người trong lớp học dù cho không nhìn qua nhưng lỗ tai ai ai cũng đều vểnh lên nghe ngóng.

Hoàn toàn là vì tốc độ tu luyện của Tô Vũ quá nhanh.

Mọi người đều biết, khi hắn nhập học thì mới chỉ là Khai Nguyên.

Một tháng nhưng hắn đã lên tới Thiên Quân tam trọng!

Tốc độ này nhanh đến mức thật sự dọa người!

Tô Vũ hơi thấy cạn lời, lời này ngươi cũng không cảm thấy ngại mà hỏi ra ư?

Đương nhiên, Tô Vũ là người thành thật nên hắn đáp cũng cực kỳ thành thật: "Tối thượng đẳng khi nhập học không phải được ban thưởng cơ hội vào bí cảnh sao? Ta đi bí cảnh một chuyến, lúc ra liền là Thiên Quân tam trọng."

"Thì ra là thế!" Ngô Lam đã cảm thấy yên tâm trở lại!

Nàng mới chỉ là Khai Nguyên cửu trọng, còn chưa tới Thiên Quân cho nên cũng không vào bí cảnh.

Hiện tại nghe Tô Vũ nói thế này, nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì nữa.

Mai này khi nàng đột phá thì cũng sẽ vào bí cảnh, lúc ra có lẽ cũng sẽ là Thiên Quân tam trọng.

Nhưng lời này của Tô Vũ lại khiến người khác có chút rung động.

Trước đó mọi người đã có suy đoán, hiện tại nghe thấy chính miệng Tô Vũ tự mình thừa nhận, lập tức có người vội hỏi: "Tô Vũ, ngươi vào bí cảnh rồi khi đột phá Thiên Quân đã trực tiếp tiến nhập Thiên Quân tam trọng sao?"

Tô Vũ cười đáp: "Ừ, lúc ấy ta dùng tinh huyết Phá Sơn ngưu, tinh huyết này có hiệu quả rất tốt, cho nên ngày đó ta trực tiếp khai khiếu lên đến 36 cái."

Lời hắn vừa nói ra, ở phía sau, Lâm Diệu cảm thấy trái tim cực kỳ đau đớn!

Tinh huyết Phá Sơn ngưu!

Gã bỏ lỡ cơ hội rồi!

Mấy người Hạ Thiền lại khẽ nhíu mày, Tô Vũ dùng tinh huyết Phá Sơn ngưu, ngươi cho là bọn họ ngu ngơ dễ gạt à?

Bọn họ có dung cũng không thể một lần trực tiếp tiến vào Thiên Quân tam trọng đâu!

Bên kia, Vạn Minh Trạch nở nụ cười: "Tô Vũ, ta nghe nói mấy tháng trước ngươi mới chỉ là Khai Nguyên tứ trọng, tu luyện nhanh như vậy là do có bí quyết gì đó đặc biệt, có đúng không?"

Tô Vũ suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Nếu nói bí quyết thì hẳn là cũng có!"

Lỗ tai mọi người một lần nữa dựng thẳng lên!

Khai Nguyên tứ trọng, Thiên Quân tam trọng!

Cho dù là vài vị yêu nghiệt dùng Nguyên Khí dịch làm nước uống thì cũng phải bỏ ra thời gian không hề ngắn.

Trên thực tế, người trong lớp này cũng không thiếu Nguyên Khí dịch.

Khai Nguyên, Thiên Quân tiêu hao không lớn, trong nhà có Đằng Không thì vẫn đủ để cung ứng cho bọn họ.

Đằng Không có thể ngưng tụ nguyên khí dịch!

Bây giờ, tạo thành tình thế cảnh giới không giống nhau, lúc này không thể nói là do tài nguyên ảnh hưởng được, đây đích thực chính là thiên phú và nỗ lực tạo ra.

Trong lớp học hiện tại, người đã tiến vào Thiên Quân ngoại trừ vài vị yêu nghiệt thì cũng là vài vị tối thượng đẳng, chung quy là rất ít.

Đại đa số mọi người hiện tại cũng chỉ là Khai Nguyên cảnh.

Bao gồm cả Ngô Lam, Hồ Tông Kỳ, còn như Lâm Diệu, cái tên này cũng đã đột phá, bất quá đột phá có chút miễn cưỡng.

Tô Vũ cười nói: "Ở Nam Nguyên chúng ta bởi vì tương đối nghèo, nguyên khí rất ít, cũng mua không nổi Nguyên Khí dịch cho nên chúng ta từ nhỏ đã dựa vào chính mình để khổ tu, tiếp xúc nguyên khí cũng không nhiều."

"Mãi đến khi sắp tới kỳ khảo hạch, ta mới đổi Nguyên Khí dịch ở trung đẳng học phủ để tu luyện, ta chợt phát hiện, tốc độ của ta lại rất nhanh!"

"Sau khi đến Đại Hạ phủ, ta phát hiện nơi đây nguyên khí nồng đậm tới mức dọa người, tu luyện lại càng nhanh hơn."

Tô Vũ chân thành nói: "Cho nên ta suy đoán, hẳn là do ta lần đầu tiếp xúc với nguyên khí nồng đậm như vậy cho nên tốc độ tu luyện mới có thể nhanh. Ta kiến nghị mọi người trước khi tròn 18 tuổi đừng dùng Nguyên Khí dịch, thậm chí là đừng sống ở Đại Hạ phủ, hãy tới Nam Nguyên tu luyện học tập, đến 18 tuổi lại trở về, đến lúc ấy liền có thể giống như ta..."

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc