VẠN TỘC CHI KIẾP

Hồng Đàm nhìn về phía bốn phương, lãnh đạm nói: "Mọi người không phải đều muốn biết mấy vị Sơn Hải kia có phải là do đồ đệ Trần Vĩnh của ta giết hay không sao? Phong Kỳ, nếu ngươi thấy Trần Vĩnh giết thì hãy trực tiếp khai báo. Nếu không thấy vậy thì hãy nói thẳng, không nên chỉ vì ngươi cảm tính cho rằng có thể là do Trần Vĩnh giết người mà ngươi liền đần độn muốn gánh tội thay y! Pháp lý không dung cho tình người bằng cách ngu xuẩn như vậy đâu!"

"Có phải là Trần Vĩnh hay không, hiện tại ai có thể khẳng định chắc chắn?"

Hồng Đàm rầu rĩ nói: "Dù cho hình dáng giống nhau, khí tức giống nhau thì đã sao? Thời đại này kẻ mạo danh thay thế không hiếm. Chẳng lẽ chỉ dựa vào việc một người tùy tiện chỉ điểm liền có thể định tội cho người ta? Nếu là như vậy, ta còn chứng kiến Chu lão giết học sinh của mình là Chu Bình thăng đây... Dĩ nhiên, ta chỉ lấy thí dụ mà thôi!"

"Chẳng lẽ thứ ta thấy được liền là thật?"

Tiếng cười bén nhọn của Hồng Đàm cực kỳ chói tai, có người phẫn nộ quát: "Hồng Đàm, ngươi có ý tứ gì?"

Hồng Đàm bình tĩnh nói: "Có ý tứ gì à? Không, ta không có ý gì cả! Đồ đệ của ta mất tích, Phong Kỳ đần độn, thực lực cũng yếu, đừng nói chưa hẳn y đã nhìn thấy cái gì, biết cái gì, dù coi như thật sự nhìn thấy thì người nào có thể bảo chứng mắt thấy liền là thật?"

"Bao giờ chờ bắt được hung thủ giết người ngay tại hiện trường thì hẵng kết tội! Nghi ngờ mà võ đoán lung tung là việc vô lý, hiểu chưa? Ta còn hoài nghi, sư phụ ta năm đó là bị vô địch giết chết, chính xác là bị vô địch nhân tộc giết chết, thậm chí ta còn có thể chỉ điểm là ta đã thấy được vị vô địch nào ra tay với Ngũ Đại, như vậy liền có thể định tội cho đối phương à?"

Lời này vừa nói ra, ngay tại hiện trường, nguyên khí bùng nổ, ý chí lực tràn lan.

Chấn động!

Đây là lần đầu tiên ở ngay trước mặt mọi người, ngay trước mặt ba vị vô địch, Hồng Đàm dám thẳng thắn nói ra những lời như vậy.

Đại Hán vương khẽ nhíu mày, trầm giọng quát: "Hồng Đàm, không nên hồ ngôn loạn ngữ!"

Hồng Đàm cười cười, khom người đáp: "Đại Hán vương thứ lỗi, ta chẳng qua là lấy một thí dụ mà thôi. Có vài người luôn cảm thấy có thể bắt chẹt ta, bắt chẹt đồ đệ của ta, nhưng không phải đây là thế giới của tu giả, hết thảy đều có khả năng sao? Bắt trộm thì phải bắt tận tay, cường giả mà muốn giả mạo người khác đâu có khó."

Đang khi nói chuyện, khuôn mặt của ông bỗng thay đổi, thoáng chốc đã biến thành bộ dạng của Chu Minh Nhân, sau đó rất nhanh ông lại biến thành gương mặt múp míp của Hạ Hầu gia, cười tủm tỉm nói: "Diện mạo có thể đại biểu cho cái gì? Khí tức lại có thể đại biểu cho cái gì? Ta mạnh mẽ hơn ngươi, ta đã cố ý ẩn giấu, ngươi còn có thể phát hiện ra cái gì sao? Không bắt tận tay hung thủ ngay tại chỗ mà định tội chỉ vì tình nghi thì đúng là chuyện buồn cười!"

Chu Minh Nhân và nhiều người khác đều nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

Mà hai mắt Phong Kỳ thì tức khắc sáng choang!

Tô Vũ ở bên dưới cũng nhẹ nhàng thở hắt ra, sư tổ bế quan bấy lâu, lần này ra ngoài cuối cùng cũng có bộ dáng bừng bừng khí thế, đúng là chuyện tốt.

Hồng Đàm lại tiếp tục cao giọng nói: "Bây giờ ta hoài nghi, đồ đệ của ta có phải là đã chết rồi hay không? Đã vậy còn oan ức cõng nồi thay người ta.”

“Ta đang nghĩ, 8 vị Nhật Nguyệt của Bát đại gia rốt cuộc đang làm gì, vì sao nhiều người như vậy ra sức vẫn không thể giết được hai tên cầm đầu Lục Dực thần giáo? Ta lại đang nghĩ, Lục Dực thần giáo tung hoành Nhân cảnh bấy lâu, thế mà một đường truy giết bọn hắn vẫn không được, đến cùng là người nào đang bảo hộ, đang che giấu hành tung của bọn chúng?”

"Ta còn đang suy nghĩ, đồ đệ của ta hiện tại có phải đã bị giết, bị cầm tù, bị phế rồi hay không?"

Hồng Đàm thở dài, đoạn nói: "Nếu mấy vị đại nhân có thể giúp ta tìm về đồ đệ, ta sẽ rất cảm tạ, aiii, còn về phần mấy vị tướng lĩnh chết đi, rất có thể là do đám gia hỏa của Lục Dực thần giáo xuống tay giết hại. Chúng ta thử xem, lúc này xuất thủ bắt giết hai tên Lục Dực thần giáo kia, giết chết rồi thì lại nhìn xme có còn án mạng xuất hiện hay không, nếu không có... Vậy có lẽ chính là do bọn hchúng làm!"

Mà giờ khắc này, Nguyên Khánh Đông vốn một mực không lên tiếng, sắc mặt bất chợt hơi đổi một chút, gã vội vàng truyền âm cho vị phu nhân ngồi bên cạnh mình.

Vị phu nhân nọ vội quát: "Hồng Đàm, ngươi đây là đang ngụy biện!"

Hồng Đàm thản nhiên phản bác: "Cái gì gọi là ngụy biện? Ta nói sai chỗ nào?"

Phu nhân quát: "Nếu không phải Trần Vĩnh giết người, vậy thì vì sao ngay từ đầu Phong Kỳ lại thừa nhận chính y là hung thủ? Vả lại, Đại Hạ phủ cùng Đại Minh phủ đều có một vị Nhật Nguyệt một đường đi theo, truy sát giáo chủ Lục Dực thần giáo, thế thì bọn chúng làm gì có thời giờ đi giết người? Ta muốn thỉnh Hầu thự trưởng cùng Triệu tướng quân ra mặt, trước mặt vô địch, ta tin hai người bọn họ sẽ không dám nói lời dối trá!"

Hồng Đàm cười cười, "Tùy ý!"

Phu nhân nhìn về phía ba vị vô địch bên trên, Đại Hán vương không lên tiếng, Đại Tống vương thì trầm ngâm một lát, sau đó thản nhiên nói: "Vậy thì cho mời Hầu Trấn và Triệu Duệ đến nói rõ ràng một chút, người có ở đây không?"

Ông vừa dứt lời, bên dưới đại điện, âm thanh của Triệu tướng quân nhanh chóng vang lên: "Bẩm đại nhân, Triệu Duệ có mặt!"

"Triệu tướng quân, lên đây!"

Rất nhanh, Triệu tướng quân sải bước đi đến bên người Phong Kỳ, hơi hơi khom người nói: "Hầu Trấn đã trở về Đại Minh phủ, bất quá ta và y cơ hồ vẫn luôn ở cùng một chỗ, cho nên mấy vị đại nhân có lời hỏi y thì ta cũng có thể thay mặt trả lời!"

Đại Tống Vương gật đầu, đoạn hỏi: "Trương Dĩnh nói các ngươi một đường truy sát giáo đồ Lục Dực thần giáo, ngươi hãy thuật lại ngắn gọn quá trình như thế nào đi."

Triệu tướng quân cung kính thưa: "Lúc ở Đại Hạ phủ, biết được tin thân phận của Phong Kỳ bại lộ, hiện tại đang bị người đuổi giết, ta liền nghe theo lệnh của Hầu gia đi cứu viện, đuổi theo đánh giết hai vị Nhật Nguyệt của Lục Dực thần giáo. Có điều nửa đường bọn chúng tách ra, ta cùng Hầu Trấn chỉ đi theo một tên, cũng chính là đội ngũ của Ngân Dực giáo chủ. Bên phía Kim Dực giáo chủ thì là do Bát đại gia phụ trách."

Đại Tống vương lần nữa tra hỏi: "Vậy ngươi một đường đuổi theo, ngươi cảm thấy Ngân Dực có khả năng hay thời gian tách ra để đi ám sát mấy người Lưu Kỳ không?"

Triệu Duệ yên lặng.

Hạ Hầu gia mở miệng nói: "Nói thẳng!"

Triệu tướng quân yên lặng một hồi, cuối cùng quả quyết đáp: "Rất khó có thời gian đi giết người, dĩ nhiên, ta chỉ nhìn chằm chằm Ngân Dực, cho nên chỉ có thể nói cơ hội để Ngân Dực hạ thủ là rất nhỏ."

"Vậy ngươi nửa đường có gặp được Trần Vĩnh cùng Phong Kỳ không?"

"Không có."

"Vậy bọn hắn có thời gian gây án không?"

"Ta không biết."

Đại Tống vương gật gật đầu, nhìn về phía phu nhân kia, thản nhiên hỏi: "Trương Dĩnh, ngươi còn có cái gì muốn hỏi Triệu tướng quân không?"

Phu nhân vội vàng nói: "Suốt thời gian qua Kim Dực vẫn luôn bị chúng ta dây dưa xoay quanh. Thời điểm Lưu Kỳ tướng quân bị giết, chúng ta còn đang bám theo gã ở phụ cận Đại Nguyên phủ, cho nên chắc chắn Kim Dực không có thời gian đi giết người. Mà Ngân Dực thì đã bị Triệu tướng quân truy tung, cũng không có thời gian hành động. Nhưng trong đoạn thời gian đó, chỉ có Trần Vĩnh cùng Phong Kỳ là hành tung không rõ ràng!"

Dứt lời, nàng lại cấp tốc nói: "Triệu tướng quân, từ đầu đến cuối, Trần Vĩnh và Phong Kỳ đều cố ý tránh né các ngươi, có phải không?"

Triệu tướng quân lắc đầu, trầm giọng đáp: "Không có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy bọn họ cố ý tránh mặt chúng ta, cho nên vấn đề này ta vô phương trả lời ngươi!"

"Vậy lúc ngươi truy tung Ngân Dực, đám người Ngân Dực có ý bám theo đánh giết hoặc là bắt Trần Vĩnh không?"

Triệu tướng quân yên lặng một hồi, cuối cùng lắc đầu, "Đại khái không có."

"Vậy còn cần hỏi lại gì nữa à?"

Phu nhân quát: "Hai người Trần Vĩnh cố ý tránh né cứu viện, Lục Dực thần giáo căn bản không có thời gian phạm án, ngoại trừ Trần Vĩnh cùng Phong Kỳ, còn có ai có thể ra tay giết người?"

Bình luận

Truyện đang đọc