VẠN TỘC CHI KIẾP

Mộng tưởng rất đẹp!

Tô Vũ lại không để trong lòng!

Vụ làm ăn lớn như vậy, ngài tự chơi đi, ta không theo.

Dường như Hồ Hiển Thánh nhìn ra ý tứ của hắn, ông gãi gãi đầu, “Ta biết các ngươi đang nghĩ cái gì, có phải ngươi nghe người ta nói cái gì hay không, cảm thấy ta đang nằm mơ đúng không?”

“Ha ha, không phải nằm mơ đâu, dù sao ta cũng đã tới Sơn Hải thất trọng, ta là đồ ngốc sao?”

Dứt lời, ông nhanh chóng móc ra hai cánh cửa nho nhỏ, ném một cái cho Tô Vũ, đoạn bảo: “Ngươi cầm đi!”

Tô Vũ tiếp nhận cánh cửa nho nhỏ kia, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Ngay sau đó, Hồ Hiển Thánh cầm một cánh cửa khác, ông dịch ra xa một chút, đại khái khoảng 30 mét.

“Ngươi nhìn nhé, đừng chớp mắt!”

Hồ Hiển Thánh hưng phấn nói: “Tuyệt đối đừng chớp mắt!”

Dứt lời, trong tay ông xuất hiện một cái bình bé xíu.

Sau đó mở cửa ra, ném cái bình vào bên trong!

Cánh cửa trong tay Tô Vũ chấn động một chút, ngay sau đó, ánh mắt hắn lóe lên!

Hắn mở cánh cửa trong tay ra, ngay sau đó, một cái bình xuất hiện!

Tô Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Hiển Thánh!

Má nó!

Truyền tống?

Truyền tống xác định địa điểm!

Hồ Hiển Thánh thấy hắn chấn động thì cực kỳ vui vẻ, vội hỏi: “Thế nào? Chấn động không? Không phải là không có thành quả, chỉ là thành quả còn chưa đủ, hiện tại có hai vấn đề, thứ nhất, không thể truyền tống cự ly xa, thứ hai, không thể truyền tống vật còn sống.”

“Nhưng nghiên cứu phải từ từ tiến bộ lên, nào có thể một lần liền thành công!”

“Bao nhiêu năm trôi qua, tiêu tốn chừng trăm vạn điểm công huân, nhưng cũng không phải không có thành quả, không phải sao?”

“Có vài kẻ không muốn thấy ta sống tốt, suốt ngày bịa đặt, nói ta tiêu tiền lung tung, ta mà tiêu tiền lung tung sao?”

Hồ Hiển Thánh phấn chấn: “Một khi ta thành công, Đại Minh phủ Đa thần văn nhất hệ chúng ta sẽ theo ta ăn sung mặc sướng! Hiện tại người Đa thần văn nhất hệ tại Đại Minh phủ không nhiều lắm, kể cả ta và ngươi là tổng cộng 58 người!”

“Đến lúc đó kiếm lời nhiều tiền như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể mời chào 580 người, 5800 người...”

58 người!

Tô Vũ không cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước Chu Thiên Đạo đã nói bên này có khoảng 50 - 60 người.

Ít nhất nhiều hơn bên Đại Hạ phủ!

Hơn nữa Đa thần văn nhất hệ vốn là hệ thiên tài mới có thể tu luyện, trời sinh đã chịu một chút hạn chế, tại thời kì đỉnh phong ở Đại Hạ phủ, cường giả Đằng Không chân chính của đa thần văn hệ cũng chỉ có mấy chục người.

Tô Vũ không vội bàn về Truyền Tống Trận, hắn hỏi: “Viện trưởng, thực lực Đa thần văn nhất hệ chúng ta thế nào?”

“Tạm được!”

Hồ Hiển Thánh ho khan một tiếng: “Trừ chúng ta ra thì còn 56 người, 4 Lăng Vân, 8 Đằng Không, 44 dưỡng tính.”

Tô Vũ gật đầu, dựa theo nhân số thì tỉ lệ này không tồi.

1 vị Sơn Hải, còn có 4 vị Lăng Vân cảnh!

Nhưng nói thật, gom lại cũng không đủ cho Hồng Đàm đánh, Đại Minh phủ không bị nhằm vào chỉ sợ cũng vì thực lực quá yếu.

Đại Minh phủ chi ngân sách 3 vạn điểm công huân cho một học kỳ, chia ra, mỗi người có 500 điểm công huân.

Chu Thiên Đạo nói không áp chế, Tô Vũ tin, bởi vì ngân sách đưa xuống rõ ràng không tệ.

Nhân số ít, cũng không thể yêu cầu quá nhiều.

Tô Vũ lại nhìn truyền tống môn trong tay, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi mới cất tiếng: “Viện trưởng, ta cảm ứng thì thấy truyền tống môn này làm không tồi, nhưng chỉ sợ sẽ có nhiều vấn đề, hai điểm mà ngài nói chỉ là một phần, còn có truyền tống cự ly xa phải bảo đảm không gian ổn định thế nào, làm sao để đảm bảo lực áp chế không gian phải bị triệt tiêu hoàn toàn, để nó không xé nát người truyền tống.”

Tô Vũ chậm rãi giải thích: “Cái chai này là đặc chế, độ cứng có thể so với vũ khí địa giai, viện trưởng đừng cảm thấy ta không hiểu, truyền tống như vậy mới được có 30 mét, mà cái chai này còn chấn động, lực áp chế không gian quá lớn, dựa theo tình huống như vậy, không đến Nhật Nguyệt thì không thể truyền tống, hơn nữa khoảng cách truyền tống còn không xa.”

Hồ Hiển Thánh có chút xấu hổ.

Tô Vũ tiếp tục nói: “Hơn nữa ta cảm thấy hạn chế quá lớn, viện trưởng đã cấy thần văn định vị vào hai cánh cửa này, viện trưởng bỏ ra được, nhưng ai có nhiều thần văn định vị như thế.”

Ánh mắt Hồ Hiển Thánh khẽ biến, vội vàng nói: “Không cần phải là thần văn, Thần Phù cũng được, hoặc là để cường giả cấy Ý chí lực lôi kéo cũng được.”

Hồ Hiển Thánh giải thích: “Để tiện mô phỏng diễn luyện nên ta mới cấy thần văn vào, cái này có thể tùy thời lấy ra.”

Tô Vũ gật đầu, “Không thành vấn đề, có thể cho Thần Phù hệ phối hợp cấy Thần Phù vào.”

Hồ Hiển Thánh nhẹ nhàng thở ra.

Hiểu được là tốt rồi!

Nhìn dáng vẻ Tô Vũ thì không phải không hiểu gì cả, ông có thể trao đổi với hắn, nhưng hiểu được thì cũng có điểm không tốt, không dễ lừa.

Với thủ đoạn này, lúc trước ông đã lừa dối không ít người, mượn được không ít tiền.

Đáng tiếc, mấy năm trước đã như vậy, ông biểu diễn rất nhiều lần, hiện tại mọi người đều đã biết, không có biện pháp lừa dối người quen nữa.

Tô Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ông, đoạn hỏi: “Viện trưởng, ngài cảm thấy còn cần tiêu phí bao nhiêu tài chính, bao nhiêu thời gian để hoàn thiện Truyền Tống Trận, chân chính thực hiện được mục đích truyền tống người sống?”

Hồ Hiển Thánh do dự một chút, rồi đáp: “500 vạn điểm công huân là ít nhất, thời gian thì hẳn tầm 100 năm...”

Ông vội giải thích: “Nhưng tất cả đều đáng giá! 100 năm nói ra thì rất dài, nhưng Nhân cảnh khai phủ hơn 300 năm, nếu nghiên cứu từ sớm có lẽ đã ra thành quả từ lâu rồi! Chẳng qua do mọi người không quan tâm nên mới khiến Nhân cảnh rộng lớn như vậy mà đến giờ vẫn chưa có Truyền Tống Trận.”

“Vạn tộc có không?”

“Có!”

Hồ Hiển Thánh nhanh chóng nói: “Thần Ma chủng tộc có, đương nhiên phí tổn chế tạo quá cao, dùng Hư Không thạch làm cơ sở, có vô địch tọa trấn, chúng ta nghiên cứu phát minh không giống của đối phương, hơn nữa Truyền Tống Trận của Thần Ma chủng tộc không thích hợp với chúng ta, phương pháp song phương hoàn toàn bất đồng, ở chiến trường Chư Thiên bọn họ cũng không có biện pháp lập nên Truyền Tống Trận, chỉ có thể lập cố định ở Thần Ma giới.”

Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, Thần Ma chủng tộc có sao?

Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường, Thần Ma chủng tộc phát triển không phải chỉ mới mấy trăm năm, mà là đã mấy ngàn, mấy vạn năm!

Nhân tộc có không ít cường giả, nhưng nói về nội tình thì vẫn kém người ta một mảng lớn.

Hồ Hiển Thánh dè dặt đề xuất lại ý kiến ban nãy: “40 vạn điểm công huân ứng với 30% cổ phần, thật sự rất có lời!”

“Không có tiền.”

“Sao lại thế, Phủ chủ giết nhiều người như vậy, không phải ngươi đã cầm thẻ công huân đi sao?”

“Đại Hạ phủ khóa rồi!”

“Má!”

Hồ Hiển Thánh bỗng nhiên mắng to: “Hạ Tiểu Nhị đúng là không phải người, sao lại khóa lại, nếu vậy ngươi thật sự không có tiền sao? Không đúng, không phải ngươi cho người đi đổi không ít điểm công huân ư? Cũng có mấy vạn điểm, mấy vạn điểm nhập cổ phần cũng được...”

Tô Vũ qua loa đáp: “Ta phải xây viện nghiên cứu.”

“Vậy... không phải Phủ chủ đáp ứng xây cho ngươi rồi à?”

“Ta phải mua sắm vật tư thiết bị.”

Hồ Hiển Thánh nóng nảy, “Đừng, không thì thế này đi, không nhập cổ phần, viện nghiên cứu của ta rất lớn, tổng cộng có 6 tầng, ta cho ngươi thuê 3 tầng, tiền thuê một năm 1 vạn điểm công huân là được, thanh toán trước ba năm. Chỗ ta đều là dụng cụ cao cấp, Nhật Nguyệt đại trận, lực phòng hộ nhất lưu!”

Tô Vũ bình tĩnh nói: “Viện trưởng ngẫm lại đi, khai giảng học kỳ sau, ngài dùng hết ngân sách của Đại Minh phủ, các học viên nên làm sao bây giờ? Mặt khác, hơn hai tháng sau, học viện bị người thu đi rồi, viện trưởng chỉ có thể giải tán Đa thần văn nhất hệ, Đại Minh phủ Đa thần văn nhất hệ bị chính viện trưởng gây họa phải giải tán, chuyện này thực bất đắc dĩ đúng không?”

Hồ Hiển Thánh bất lực, “Ngươi đã biết rồi à?”

“Biết rồi.”

“...”

Ông không còn lời gì để nói.

Bình luận

Truyện đang đọc