VẠN TỘC CHI KIẾP

Bên trong đại điện giờ phút này đã có không ít người tới.

Tô Vũ thấy được rất nhiều người quen. Ngoại trừ mấy người Hồng Đàm và Bạch Phong, thì mấy vị Các lão của học phủ cơ hồ đều đến, bao gồm cả Nguyên Khánh Đông và nhiều vị Nhật Nguyệt khác.

Mà Tô Vũ cũng nhìn thấy Chu Minh Nhân.

Vị này đã tấn cấp Nhật Nguyệt, nhưng giờ phút này lại vô cùng điệu thấp, ngồi tại một góc khuất trong phòng, bên người có vài kẻ đi theo, thế nhưng không quá dễ thấy. Tô Vũ thế mà thấy được Lưu Hồng, không biết là dùng thân phận gì để tiến vào đây. Gã đang đứng ngay sau lưng Chu Minh Nhân, có lẽ cái tên này hiện tại là tâm phúc của ông ta.

Cách đó không xa, Tô Vũ còn thấy Ngô Kỳ đang ngồi bên người Ngô Nguyệt Hoa; Hạ Ngọc Văn đi theo phó phủ trưởng Hạ Trường Thanh. Hắn không thấy Chu Hạo, có thể là do thực lực quá thấp, không có tư cách tiến vào.

Tô Vũ còn thấy rất nhiều người quen khác, ngồi xung quanh Hồng Đàm là Hạ Vân Kỳ, Hạ Kỳ, Triệu Minh Nguyệt...

Mấy vị này có lẽ đã ổn định cảnh giới, Tô Vũ mơ hồ thấy được có vị tiền bối đã đến Sơn Hải bát cửu trọng, cảnh giới vẫn tính là vững chắc, không biết có phải là đã triệt để dung hợp thần văn hay không.

Không bao lâu sau, Kỷ Hồng vào cửa, cũng không nói chuyện, y tự tìm một chỗ ngồi xuống, không cùng bất luận người nào chào hỏi.

Lại qua một hồi, Hồ tổng quản, Triệu tướng quân và vài cao tầng khác của Đại Hạ phủ xuất hiện.

Tiếp sau đó, đại biểu của các đại phủ cũng dồn dập tiến nhập đại môn.

Người tới càng ngày càng nhiều.

Trong đại điện lúc bấy giờ đã tiếp cận tầm hai trăm người.

Nơi này ngày hôm nay tụ tập nhiều Nhật Nguyệt đến đáng sợ.

Nhật Nguyệt của Đại Hạ phủ, Nhật Nguyệt của hai đại Thánh địa, Nhật Nguyệt của các đại phủ, mấy vị Nhật Nguyệt Đúc Binh sư hệ, tính ra cũng phải tới mấy chục vị.

Tô Vũ đang nghĩ ngợi, chỗ ngồi bên cạnh hắn bỗng nhiều thêm một người.

Quay đầu nhìn lại, thì ra là Hạ Hổ Vưu mang theo Hạ Thiền cùng ngồi xuống, thấy Tô Vũ nhìn mình, Hạ Hổ Vưu cười ngây ngô nói: "Thôi huynh, ta ngồi đây được chứ?"

"Tùy ý." Tô Vũ thản nhiên nói: "Hạ điện hạ muốn ngồi đâu còn không phải là do ngươi định đoạt sao?"

"Đừng nói như vậy, hôm nay còn có vài vị vô địch có mặt, ta thì tính là cái gì!" Hạ Hổ Vưu cười ha hả nói: "Thôi huynh, hôm qua ta may mắn chứng kiến cảnh ngươi đúc huyền binh, thật là soái! Có bản lãnh này thì ngươi đến đâu cũng có thể tùy ý kiếm ăn. Thôi huynh, đã từng cân nhắc sẽ đến đâu phát triển chưa? Ta cảm thấy Đại Hạ phủ cũng không tệ..."

Mọi người ngồi bốn phía xung quanh nghe thấy cậu bắt đầu lôi kéo “Thôi Lãng” thì đều cười cười, không quá để ý.

Trước đó còn muốn nghe xem bọn hắn trò chuyện cái gì, kết quả tiểu mập mạp vừa đến đã lôi kéo Thôi Lãng, đúng là tác phong của Hạ gia.

Hạ Hổ Vưu mặc kệ thái độ lạnh nhạt của “Thôi Lãng”, vẫn như cũ ôm vẻ mặt tươi cười lấy lòng, dù cho “Thôi Lãng” không thèm để ý đến mình thì cậu vẫn luôn miệng ngồi cạnh lảm nhảm không ngừng.

"Lần này tới công thẩm có tổng cộng ba vị vô địch! Đại Hán vương đại biểu cho Cầu Tác cảnh. Diệt Tằm vương đại biểu cho Chiến Thần điện. Đại Tống vương là đại biểu cho thái độ của vô địch trấn thủ Chư Thiên chiến trường cũng như phía quân đội."

Tô Vũ ngoài ý muốn hỏi: "Chuyện này đã khiến cường giả trấn giữ Chư Thiên chiến trường coi trọng rồi?"

"Dĩ nhiên!" Hạ Hổ Vưu thở dài, "Nếu kẻ chết chỉ đơn thuần là vài vị Sơn Hải bình thường thì cũng không đến nỗi phiền toái lớn như vậy! Nhưng đáng tiếc không phải, mấy người đã chết toàn là tướng lĩnh xuất ngũ, thậm chí có vị còn đang tại ngũ! Chính là người ở Thiên Thăng hải, đối phương là tướng quân đang đóng giữ quân đội một phương. Giết dạng Sơn Hải này đương nhiên tình huống sẽ rất nghiêm trọng. Haiz, chuyện này không dễ xử a."

Tô Vũ ra vẻ không quá để ý, "Có cái gì mà không dễ xử, nếu là Phong Kỳ làm, chứng cứ vô cùng xác thực thì cứ ấn luật định tội mà xử thôi. Chỉ là ta cũng có điểm tò mò, vì sao y lại muốn giết mấy người kia?"

Tô Vũ nghi ngờ hỏi: "Bọn hắn có thù à? Hay là nói, kỳ thật Phong Kỳ đã gia nhập vào Lục Dực thần giáo, thật sự trở thành Vạn Tộc giáo chúng rồi?"

"Cái này còn không rõ ràng lắm, chờ thẩm phán đi, Phong Kỳ đã trực tiếp nhận tội, bất quá sự tình đến cùng như thế nào thì còn cần thẩm vấn."

Tô Vũ gật đầu, không nói gì thêm.

Mà đúng lúc này, phía sau đại điện có một bóng người xuất hiện, là Hạ Hầu gia.

Hạ Hầu gia vừa tới liền ngồi thẳng lên ghế chủ vị.

Cùng lúc đó, ba đạo thân ảnh trong nháy mắt hiển hiện, giống như nguyên bản của bọn họ vốn đã ở sẵn đây.

Ngay lập tức, trong đại điện, tất cả mọi người lật đật đứng dậy, cung kính khom người, dồn dập mở miệng.

"Bái kiến tam vương!"

"Miễn lễ!"

Thanh âm của Đại Hán vương vang lên, lúc này mọi người mới ngồi xuống, ba vị vô địch xuất hiện, ngoại trừ thời kì khai chiến thì ở hậu phương rất ít khi gặp được cảnh tượng có ba vị vô địch tụ tập; dù coi như có thì đó cũng không phải tràng diện mà người bình thường như bọn hắn có khả năng trông thấy.

Tiếng nghị luận dưới đài tức thì biến mất.

Dù cho có muốn nói chuyện thì cũng chỉ dám âm thầm truyền âm.

Giờ phút này, trong đại điện cực kỳ an tĩnh.

Hạ Hầu gia nhìn lướt một vòng, cuối cùng gõ bàn một cái, sắc mặt ngưng trọng, mở miệng nói: "Hôm nay là buổi công thẩm Phong Kỳ. Trước tiên thì để ta thuật lại ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện! Bắt đầu từ mấy tháng trước, ở một vài đại phủ trong Nhân cảnh lần lượt đã có 5 vị Sơn Hải bị ám sát!"

"Lưu Kỳ tướng quân của Thiên Thăng hải, ngoài ra còn có các vị tướng quân đã xuất ngũ của Đại Đường phủ, Đại Tề phủ, Đại Thương phủ và Đại Ngô phủ."

Hạ Hầu gia ngưng trọng nói: "Liên tục 5 vị Sơn Hải cảnh bị người ta ám sát ngay tại Nhân cảnh. Mà ở Đại Ngô phủ bên kia, hung thủ bại lộ hành tung, tướng chủ phủ quân Đại Ngô phủ dẫn người truy kích, cuối cùng ở bên ngoài phủ thành Đại Ngô phủ đã phát hiện ra Phong Kỳ đang hôn mê!"

Hạ Hầu gia tiếp tục nói: "Sự tình sau đó thì hẳn mọi người đều đã biết, sau khi tỉnh lại, Phong Kỳ thẳng thắn thừa nhận người chính là do y giết, còn về phần giết như thế nào, động cơ vì sao, có đồng đảng hay không thì chúng ta chưa biết. Đại Hạ phủ cùng Đại Ngô phủ đều chưa chính thức thẩm vấn y."

"Phong Kỳ là thiên tài nghiên cứu viên của Đại Hạ phủ nhiều năm về trước, 19 năm trước từng đến tham dự Tinh Vũ phủ đệ chi hội, về sau nghe đồn đã ngã xuống, sau này được chứng thực, Trần Vĩnh đã cứu y về, sau lại giúp y mai danh ẩn tích để ẩn núp vào Lục Dực thần giáo..."

Hạ Hầu gia kể rõ lại cuộc đời của Phong Kỳ một lượt, xong xuôi mới nói: "Hôm nay, Đại Hán vương, Đại Tống vương, Diệt Tằm vương, ba vị cường giả vô địch tự mình chủ trì thẩm phán! Đại Hạ phủ là đại phủ mà Phong Kỳ sở thuộc, chỉ phụ trách cung cấp địa điểm, chủ trì công chính, mặt khác việc thẩm vấn định tội thì Đại Hạ phủ sẽ không tham dự vào!"

Dưới đài hết sức an tĩnh, cũng không có một người nào lên tiếng phản bác, ba vị vô địch đang ở đây, chẳng ai dám tùy tiện nói chuyện lung tung.

Mà đúng lúc ấy, có người gõ vào bàn gỗ trước mặt, vang lên tiếng leng keng rõ rệt khiến ánh mắt mọi người đổ dồn qua chỗ ông.

Bình luận

Truyện đang đọc