VẠN TỘC CHI KIẾP

"Cục lông..."

"Không muốn!"

Tô Vũ còn chưa nói hết câu, gia hỏa này đã lập tức cự tuyệt.

Cục lông nhỏ mới không ngốc, nó biết chắc chuyện Hương Hương muốn nó làm bảo đảm sẽ có nguy hiểm.

Tô Vũ cười tủm tỉm, "Chớ nóng vội cự tuyệt, ta thấy hình như tử khí không nhiễm đến ngươi, ngươi xem đi, ngươi một mực đi theo ta nhưng ngươi đâu có sợ tử khí. Cho nên ngươi giúp ta đối phó với Tử Linh, dẫn dụ Tử Linh để ta hành động."

"Không muốn!"

Tô Vũ nghiêm sắc mặt, Cục lông nhỏ cực kỳ không tình nguyện, ta không làm.

Bản Cục lông cũng sợ những thứ kia nha!

Tô Vũ không để ý tới nó, nghĩ nghĩ rồi cấp tốc tìm tòi một chút, quả nhiên, trong nhẫn của gã Sơn Hải cảnh mới bị giết có một tấm cổ thành lệnh.

Phía trên có kí hiệu của cổ thành, lệnh bài này có địa đồ của cổ thành.

Mà trên địa đồ hiển lộ cả số vòng.

Đây là cổ thành lệnh của vòng ngoài cùng, chủng loại hạ đẳng nhất, vòng thứ 36.

"Cái này có thể quản được Tử Linh vòng 24 không?"

Tô Vũ không hiểu cổ thành lệnh này dùng như thế nào, hắn cũng không nắm tin tức quá rõ ràng.

Có điều Huyền Khải nhất tộc quả nhiên có không ít cổ thành lệnh.

Ngoài cửa, Tử Linh còn đang oanh kích, tiếng ầm ầm không dứt.

Tô Vũ không thèm nghĩ nhiều nữa, hắn tiến vào trong đại viện, thấy cái gì thì đều thu vào trong nhẫn chứa đồ, không lưu lại cho đối phương mảy may chút gì.

Huyền Khải nhất tộc đóng quân tại cổ thành nhiều năm, đồ tốt có không ít, Tô Vũ cũng chẳng để ý, cứ lấy đi là được.

Lấy hết đồ xong, khuôn mặt hắn lấp lóe kim quang, có dấu hiệu tiến giai, 17 đúc sắp sửa hoàn thành.

Hắn mới giết thêm một vị Sơn Hải, thiên địa ban thưởng Thiên Nguyên khí, cũng thôi động nhục thân hắn tăng cường một bước, tử khí kia mặc dù đáng sợ nhưng có Thiên Nguyên khí trung hòa, ngược lại không uy hiếp lớn đối với Tô Vũ.

Ầm ầm!

Ngoài cửa, tiếng vang càng lúc càng lớn.

Khả năng là đã trêu chọc Tử Linh cường đại hơn rồi.

Phải đi ngay!

Nếu còn không đi thì sẽ bị vây khốn ở chỗ này.

Thừa dịp Tử Linh còn chưa nhiều, xem ra thực lực Tử Linh cũng có hạn, nếu có Tử Linh Sơn Hải hay Nhật Nguyệt thì có lẽ đã xông vào được.

"Ta có thể xử lý một hai tên..."

Nghĩ nghĩ, Tô Vũ lựa chọn từ bỏ.

Tại sao phải xử lý?

Giữ lại mới đúng!

Không phải người nào cũng có Thiên Nguyên khí, cho dù là Tiên tộc. Tất nhiên họ có thánh địa Thiên Nguyên khí nhưng đối phương có thể mang đến bao nhiêu chứ?

Tử Linh nhiều, Tô Vũ gặp phiền phức, những người kia còn gặp phiền phức lớn hơn.

Hiện hắn có thể dùng Tử Linh làm đá cản đường, chặn đối phương lại.

"Đêm nay, ta muốn khắp tòa thành cổ này đều là Tử Linh!"

Tô Vũ hừ một tiếng, lại lần nữa nhìn về phía Cục lông nhỏ, "Cục lông, ngươi ra ngoài dẫn bọn nó đi, ngăn cản vài giây là được, nếu lần tới thiên địa ban thưởng là ý chí lực thì ta sẽ cho ngươi tất!"

"Thật ư?"

Cục lông nhỏ kinh hỉ, thật sự đều cho ta hả?

"Thật!"

Cục lông nhỏ suy tính một thoáng, nó đồng ý!

Ý chí lực rất thơm, ăn rất ngon.

Tô Vũ hít sâu một hơi, trong tay xuất ra cổ thành lệnh, Thiên Nguyên khí bao trùm theo đó, mở ra đại môn.

Trong chớp nhoáng này, trọn vẹn bốn con Tử Linh hiển hiện, từng đạo tử khí bắn thẳng về hướng Tô Vũ.

Bất quá tại cửa chính, tử khí lại bị chặn lại, chỉ có vài tia tử khí yếu ớt lọt vào.

Cục lông nhỏ đột ngột phóng mạnh ra ngoài.

Ba con Tử Linh nhanh chóng đuổi theo Cục lông nhỏ, còn lại một con thì vẫn loanh quanh ở cửa ra vào.

Mà Tô Vũ cũng ngay lúc ấy chợt đánh ra.

Ầm ầm một quyền!

Trên nắm tay hắn xen lẫn Thiên Nguyên khí, Tử Linh bị một quyền đánh bay, trên thân nó xì xèo không dứt, tử khí và Thiên Nguyên khí xung đột, Tử Linh giãy dụa kịch liệt, phát ra tiếng gầm gừ làm người ta sợ hãi.

Mà Tô Vũ thì nhân cơ hội này đã biến mất tại chỗ.

Ngay khi hắn vừa biến mất, bốn phía một lần nữa có thêm vài đầu Tử Linh.

Có một con phá lệ to lớn, thực lực nhìn có vẻ cực kỳ mạnh.

Tử khí sôi trào!

...

"Loạn!"

Giờ khắc này, sinh linh trong từng gian phòng đều run lẩy bẩy, náo loạn.

Bên ngoài có người đang chiến đấu!

Tử Linh xuất hiện!

Cổ thành không dễ xông vào, Tử Linh không giết được kẻ đối kháng thì rất nhanh sẽ xuất hiện Tử Linh cường đại hơn, thẳng đến khi người phản kháng bị tiêu diệt hoặc là rời đi mới thôi.

Hoặc là kẻ đó có cổ thành lệnh cường đại có thể hiệu lệnh những Tử Linh đó rời đi.

...

Cùng một thời gian ấy.

Bên ngoài.

Thống lĩnh Thành Khải của Huyền Khải tộc đột nhiên nhìn về một phía trong cổ thành, dưới bóng đêm, có một nơi nồng đậm hắc ám, tử khí bộc phát.

Ánh mắt Thành Khải lộ ra hồng quang, nhìn về phía bên kia, gã ngây người hỏi: "Kia là cứ điểm đúng không?"

Bên cạnh, một vị cường giả Sơn Hải gật đầu: "Là bên kia!"

"Phát sinh chuyện gì rồi?"

Thành Khải ngưng thần nói: "Tử khí nồng đậm, là có Tử Linh xuất hiện sao?"

Dứt lời, gã nhìn về phía mấy vị cường giả bên cạnh, quát: "Đoạn Khải, ngươi đi xem nhanh lên!"

"Vâng, đại nhân!"

Mà kế bên, Đạo Thành lại vội mở miệng ngăn cản: "Đừng! Không nên tách ra!"

Đạo Thành nhìn về phía bên kia, trầm giọng nói: "Cẩn thận là kế điệu hổ ly sơn. Vây cứ điểm đánh viện binh! Nếu xảy ra chuyện thì đã xảy ra chuyện, hiện tại phân tán dễ dàng bị địch thừa dịp hỗn loạn chém giết..."

Dứt lời, y liền lấy ra điểm bảng.

Phía trên, tên của Tô Vũ không có biến động.

Ghi chú vẫn là giết một vị Sơn Hải, trước đó hắn từng giết, lần này chưa xuất hiện biến động xếp hạng gì.

Mà Huyền Khải nhất tộc thì không có cường giả nào trên bảng danh sách, hoặc là nói đã không còn vị cường giả Huyền Khải tộc nào leo bảng, lúc này bảng danh sách nhìn không ra dị dạng gì.

Bảng danh sách không biến hóa, Đạo Thành nhíu mày nhìn về phía bên kia, trong tay xuất hiện từng viên thần văn, y thử bói toán một phen, càng làm càng thấy nặng nề, "Đừng đi, có điềm dữ!"

Thành Khải nghiêm mặt nói: "Đó là trụ sở của chúng ta, bên trong còn có không ít tinh nhuệ của bản tộc!"

Lăng Vân Sơn Hải đến chỗ nào cũng đều là tinh nhuệ.

Nếu hao tổn thì tổn thất ấy quá lớn.

Vốn dĩ họ đã tổn thất rất nhiều rồi, đã chết một vị Nhật Nguyệt cùng hai vị thiên tài trên bảng danh sách.

Đạo Thành hỏi: "Huyền Khải tộc có Ngưng Hồn chi thuật không?"

"Không có!"

Thành Khải lắc đầu đáp: "Bản tộc chỉ có một ít Nhật Nguyệt có lưu hồn linh tại tổ địa, tử vong thì sẽ linh diệt."

Do đó ngay cả sinh tử đều không dễ phán đoán.

Bên kia, tử khí vẫn đang sôi trào nồng đậm.

Lúc này, Thành Khải bỗng nhiên nói: "Hắc Khải, ngươi để quân tuần đêm đi xem một chút!"

Hắc Khải liền ra lệnh vài câu, trong đội ngũ có hai vị Lăng Vân cảnh mau chóng cưỡi ngựa tiến đến bên kia.

Đạo Thành hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Vậy chúng ta mau tiếp tục! Nếu ở đó xảy ra chuyện, có thể là Tô Vũ hoặc những Nhân tộc khác phản kích gây ra!"

Dứt lời, y nhìn một vị Nhân tộc mới bị bắt giữ, thản nhiên nói: "Tiếp tục, nhìn thấy Nhân tộc liền bắt!"

"Hữu dụng không?"

Thành Khải nhìn thoáng qua tên Nhân tộc bị bắt, không xác định lắm hỏi: "Dùng những người yếu đuối này uy hiếp Tô Vũ, có hiệu quả à?"

"Thử xem sao, tình cảm Nhân tộc phức tạp, có đôi khi ngươi cũng rất khó hiểu rõ ràng bọn hắn đang suy nghĩ gì."

Đạo Thành trả lời một câu, bên cạnh, Cửu Huyền bỗng nhiên nói: "Đạo Thành ca, chi bằng ta đi qua đó xem thử?"

"Không!"

Đạo Thành cự tuyệt, điềm dữ, không thể đi qua, hôm nay bói toán đều không phải là dấu hiệu tốt lành gì.

Cửu Huyền tuy mạnh, nhưng nếu gặp Tô Vũ thì chưa chắc đã có thể bắt được đối phương, ngược lại có khi còn tao ngộ nguy hiểm.

Đạo Thành nói: "Tiếp tục, từng bước một thu hẹp phạm vi, vây khốn Tô Vũ, dù bắt không được hắn thì cũng phải bao vây hắn. Chỉ cần đem hắn nhốt ở ở trong thành, hắn sẽ đi không được, sớm muộn gì cũng phải chết, hoặc là trở thành dân cư cổ thành!"

Một khi đã trở thành dân cư cổ thành thì không cần để ý gì tới hắn nữa.

"Để quân tuần đêm phong tỏa cửa thành, cổ thành chỉ có chín cửa mới có thể ra khỏi thành, nếu không tra được, chỉ cần phong tỏa cửa thành, một lúc sau, chúng ta thay phiên vây khốn hắn, Tô Vũ sẽ bị phế đi!"

Bắt rùa trong hũ!

Thành Khải hơi do dự: "Lỡ như cường giả Nhân tộc đến giúp..."

Bình luận

Truyện đang đọc