Cách đó không xa, hai vị Hoàng lão, Nhiếp lão không nói gì.
Tiểu tử Tô Vũ này thật to gan.
Ngay cả mối làm ăn của phủ trưởng đều muốn đào một góc!
Lôi kéo làm quen, buôn bán, có khi cuối cùng học viên vạn tộc đều bị hắn bán luôn, quả nhiên không phải thứ gì tốt!
Trong lúc nói chuyện, cửa ra vào lại mở ra.
Có người ra ngoài rồi!
Mấy người đi ra tới nơi, Trịnh Vân Huy thấy Tô Vũ thì bất ngờ hỏi: "Tô Vũ, sao ngươi lại tới đây, chờ ta sao?"
"..."
Tô Vũ mặc kệ gã, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mỉm cười giới thiệu: "Vân Huy, bên cạnh ta là học viên vạn tộc, còn là công chúa của một tộc..."
Trịnh Vân Huy biến sắc, con mắt trừng lớn!
Sát ý bùng nổ!
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, gã hừ một tiếng, đè xuống phẫn nộ, cất bước liền bỏ đi, vốn gã còn muốn nói chuyện phiếm với Tô Vũ vài câu, nhưng hứng thú gì cũng đã bay mất.
Vạn Minh Trạch cùng Hạ Thiền cũng ở đây, thấy thế thì nhìn sơ qua Tô Vũ, hai người cũng không nhiều lời, cấp tốc rời đi.
Tô Vũ thấp giọng nói: "Chớ để ý, đáng tiếc, ta vốn còn muốn giới thiệu cho ngươi vài người bạn, xem ra trong lòng bọn họ vẫn có thành kiến đối với vạn tộc, cũng phải, kỳ thật bản thân ta ngay từ đầu cũng là như thế, sau này ta mới hiểu được, vạn tộc không nhất định đều là kẻ địch, khả năng vẫn sẽ có bạn bè..."
Hạ Thanh cảm kích nói: "Tạ ơn Tô đồng học!"
"Đừng khách khí!"
Đợi bọn họ nói dông dài vài câu xong, Hoàng lão liền thúc giục: "Hai ngươi ai đi vào trước..."
"Lão sư, để Thanh công chúa đi trước đi, ta không vội, Thanh công chúa ở đây lâu, dễ bị người ta chú ý."
Hoàng lão không kiên nhẫn khẽ vẫy vẫy tay, trực tiếp túm Hạ Thanh lên, ném vào bên trong bí cảnh một cái!
Xong việc!
Hạ Thanh vừa đi, Hoàng lão còn chưa mở miệng, Tô Vũ đã vội vàng hỏi: "Hoàng lão, Vân Hổ tộc có thiên phú kỹ gì không? Tinh huyết giá trị bao nhiêu? Vân Hổ tộc có đặc sản gì? Thứ đó đáng giá nhiều không?"
"..."
Ngươi cũng không phải là người!
Vừa rồi còn mở miệng gọi một tiếng Thanh công chúa, có chuyện thì cứ tìm ngươi hỗ trợ, quay đầu ngươi liền hỏi tinh huyết của người ta giá trị bao nhiêu, ngươi còn là người sao?
Hoàng lão quá mệt tâm, tức giận quát: "Thiên phú kỹ đương nhiên là có, Vân Hổ, hổ đạp mây, tốc độ cực nhanh! Thiên phú kỹ chính là đuổi gió, giảm bớt lực cản, tinh huyết thì giá trị không tính quá cao, Vạn Thạch sơ kỳ ở học phủ có giá là 5 điểm một giọt."
"5 điểm?"
Học phủ bên này mà chỉ có giá như thế, vậy thì bên chợ đen sẽ còn rẻ hơn, quả nhiên không đáng tiền!
Cùng cấp bậc với Thiết Dực điểu!
"Bất quá bộ tộc này thật sự có đặc sản!" Hoàng lão phì cười, "Nơi ở của Vân Hổ tộc có một loại khinh linh thảo, là nguyên liệu chính để chế tác một loại đan dược có thể phụ trợ tu luyện thân pháp võ kỹ, trợ giúp khai khiếu, một viên trị giá là 10 điểm công huân, nếu Vân Hổ tộc mang đồ đến thì thứ này đại khái sẽ nhiều nhất!"
Dứt lời, lão lại cân nhắc rồi nói: "Ngươi cũng đừng mong nghĩ, ngươi muốn có ý đồ với vạn tộc thì còn non lắm, những vật này sớm đã bị phủ trưởng nhận định, ngươi cũng đừng hòng động ý đồ xấu!"
"Lão sư hiểu lầm ta rồi!" Tô Vũ cười ha hả đáp: "Lão sư thật sự đã hiểu lầm ta, ta không có ý kia! Mới rồi chỉ là nói đùa với Hạ Thanh thôi! Đúng rồi, vạn tộc học viên yếu như vậy sao? Mẫu hổ kia chỉ là Vạn Thạch nhất trọng cũng có thể nằm trong top 10?"
"Nói nhảm, tới Văn Minh học phủ chẳng lẽ là tới để tu thân thể? Đối phương cũng tính là Văn Minh sư, dưỡng tính đỉnh phong rồi!"
"Ồ!"
Tô Vũ đã hiểu rõ, hắn cảm giác giá trị không phải quá lớn, Vân Hổ tinh huyết cũng có vẻ như không đáng tiền.
"Lão sư, Vân Hổ được xem là chủng tộc trung lập sao?"
"Xem như thế đi!" Nói xong, Hoàng lão tỏ vẻ khinh thường: "Dĩ nhiên chúng nó sẽ nghe theo Phi Thiên hổ, đó là địch nhân của chúng ta! Vân Hổ nhất tộc nhỏ yếu, cho nên xem như gió chiều nào theo chiều ấy, chúng không dám trêu chọc nhân tộc cũng không dám không nghe Phi Thiên hổ tộc. Chúng tới nhân cảnh cũng chưa hẳn là có ý tốt!"
Dứt lời, lão nhìn về phía Tô Vũ, chất vấn: "Tiểu tử ngươi nghe ngóng nhiều như vậy làm gì?"
"Ta chỉ hỏi một chút thôi!" Tô Vũ cười đáp: "Ta muốn xem thử có cơ hội tạo dựng quan hệ hay không, về sau đi Chư Thiên chiến trường, mọi người đều là đồng học, có lẽ còn có thể bảo vệ mạng sống nữa. Lão sư, ngài cảm thấy ta có thể thắng mẫu hổ kia được không?"
"Khó!" Nói xong, lão lại bảo: "Chủ yếu là tốc độ, đối phương có tốc độ rất nhanh, ngươi chưa hẳn đuổi được! Đuổi kịp thì dùng thực lực của ngươi mà muốn đánh chết nó sẽ không khó!"
"Vậy thì tốt!"
Tô Vũ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, xem ra cũng không ra gì cả.
"Lão sư, trên mặt nó có lông không?"
"Không, đuôi thì có, làm gì vậy, ngươi có tâm tư gì ư?"
"Không ạ!"
Tô Vũ vội phủ nhận!
Ta mới không có ý đồ xấu gì đâu, mọi người kết giao bạn bè mà!
Ra cửa thì nhờ vả bạn bè!
Cha ta nói thế đó!
Ở bên ngoài thì nên kết giao thêm mấy người bạn, nhiều bạn thì nhiều con đường, không chừng ngày nào đó liền có thể kiếm chút lời, hoặc là kiếm rất nhiều cũng không chừng!
"Lão sư, bên vạn tộc có ai thật lòng gia nhập với nhân tộc không?"
"Cũng có!" Hoàng lão gật đầu, "Có mấy tộc xem như quan hệ hợp tác chặt chẽ với chúng ta, tỉ như Thiên Mã nhất tộc, Long Võ vệ bên trong có một nhánh Thiên Mã Vệ, chính là ngự sử Thiên mã, bộ tộc này có quan hệ không tệ với chúng ta..."
Tô Vũ muốn chửi thề, bắt người ta làm thú cưỡi, thế mà chỉ tính là không tệ?
Được rồi, hắn không hỏi nữa.
Hắn chờ bên ngoài chỉ chừng hai giờ, Hạ Thanh đã đi ra, Tô Vũ cười chào hỏi vài tiếng, lúc này hắn mới tiến vào bí cảnh.
...
Chờ Tô Vũ tiến vào, Hạ Thanh bèn rời đi.
Hoàng lão buồn cười nói: "Ngươi nói xem, tiểu tử này có thể lừa gạt được người ta không?"
"Tiếp xúc không nhiều vẫn có thể lừa gạt được, tiếp xúc lâu, hắn giả bộ rất khá, nếu một mực giả vờ tiếp, tiểu tử Tô Vũ vẫn có chút tiềm lực lừa đảo!"
Hoàng lão bật cười, lời này đúng là khó đỡ.
Tô Vũ giả bộ rất lợi hại, trừ phi hắn cảm giác có thể buông lỏng cảnh giác với ngươi thì mới chân tình bộc lộ một chút, bằng không, ngươi căn bản nhìn không ra cái tên đó là một kẻ khốn nạn bụng dạ độc ác.
Giống như lần trước đánh bại Hoàng Khải Phong, rõ ràng đó là hành vi báo thù nhưng cũng không ai cảm thấy hành động của hắn có vấn đề.