VẠN TỘC CHI KIẾP

Tô Vũ mở choàng hai mắt, càng làm hắn đen mặt hơn, ấy là vừa nhìn liền thấy Hồ Thu Sinh đáng đứng đối diện nở một nụ cười ý vị thâm trường.

Thua rồi à?

Có phải là ngươi cũng bị cắt rất thảm hay không?

Tên kia quả thật vô cùng biến thái!

Y quả thật không muốn giao thủ với Vạn Minh Trạch, mặc dù cậu ta không có thần văn sở hữu lực sát thương lớn, nhưng mấy cái thần văn kia lại có tác dụng cố định gắt gao, có đánh chết y cũng không muốn nếm lại cực hình đó thêm một lần nào nữa!

Ba cái thần văn nhị giai đều có tác dụng phong tỏa cố định, người không tới Đằng Không thì chỉ sợ cũng khó thoát khỏi sự kìm kẹp của cậu ta.

Đương nhiên, chân chính giao thủ, thực lực thân thể bùng nổ thì quả thật cũng có hi vọng thoát khỏi.

Tô Vũ cực kỳ chán nản, có chút bất đắc dĩ, có chút thất lạc.

Liên tục hạ gục Trịnh Hoành cùng Trương Hào, Hồ Thu Sinh và Hạ Thiền thì chủ động bỏ quyền, muốn nói chính mình không có dã tâm giành lấy hạng nhất thì đến chính hắn cũng đều không tin.

Bất quá sự thật đã chứng minh, ý chí lực của hắn không đủ mạnh!

Thần văn cũng không đủ mạnh!

Tao ngộ Vạn Minh Trạch, cơ hồ Tô Vũ không có bất luận sức phản kháng nào. Nếu mà Vạn Minh Trạch còn sở hữu thêm một viên thần văn có tính công kích mạnh mẽ thì cậu ta hoàn toàn có thể trong nháy mắt giết chết chính mình!

"Tiểu tử kia thật sự không có sao?"

Tô Vũ bất giác thấy hoài nghi.

Hơi khó tin!

Có lẽ... cậu ta muốn giữ lại làm át chủ bài thì sao?

Đúng vào lúc này, Lưu Hồng đứng bên trên chợt lên tiếng: "Tô Vũ, ngươi thua rồi! Ngươi cùng Hồ Thu Sinh còn muốn giao thủ để tranh vị trí đệ nhị không?"

Tô Vũ mất hết cả hứng, khoát khoát tay.

Hồ Thu Sinh cũng cười đáp: "Không quan trọng, hiện tại ta không so tài đâu, về sau còn có cơ hội, dù sao hôm nay tất cả mọi người đều tiêu hao sức lực quá lớn!"

"Vậy các ngươi ai làm đệ nhị?"

Tô Vũ dứt khoát chỉ thẳng qua chỗ Hồ Thu Sinh: "Coi như y thắng!"

Hắn căn bản không quan tâm đến Cố Thần đan gì kia, đối với mình không có chỗ dùng, thà lấy một cái thần phù, có lẽ còn thích hợp với bản thân hơn.

Hồ Thu Sinh bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không muốn làm đệ nhị, phía dưới đệ nhất thì có là cái gì đâu."

Giờ khắc này, Tô Vũ cùng y liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai bất giác đều hiện lên một chút tia bi thương.

Không phải đệ nhất thì đều là phế vật!

Lời này trước đây đã từng có người nói qua với bọn họ, nhưng cả Tô Vũ lẫn Hồ Thu Sinh đều chẳng mấy bận tâm, bất quá bây giờ thì cả hai đã sâu sắc nhận thức được rõ ràng cảm giác này.

Thế nhưng Tô Vũ rất nhanh đã lấy lại tinh thần, không sao, ta vẫn còn có không gian rất lớn để tiến bộ, tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi!

Sau một khắc, ý chí chiến đấu của Tô Vũ lần nữa sục sôi dâng lên!



Thua!

Bại bởi Vạn Minh Trạch, chênh lệch rất lớn.

Trong lòng Tô Vũ than nhẹ một tiếng, luận ý chí lực cùng thần văn, nếu hắn không dựa vào tinh huyết, thế thì chưa chắc hắn có thể thắng Trương Hào.

Vạn Minh Trạch, Hồ Thu Sinh, Trương Hào...

Bao gồm cả Trịnh Hoành, nếu có lần thứ hai giao thủ, ai thắng ai thua cũng khó nói.

Mấy vị yêu nghiệt này không có một ai là kẻ dễ chơi.

Vạn Minh Trạch... 3 miếng nhị giai thần văn!

Thật sự đã vượt quá dự đoán của Tô Vũ.

Cùng Vạn Minh Trạch giao thủ, Tô Vũ quyết định không sử dụng Phệ Hồn trùng tinh huyết, thứ này quá khiến người khác chú ý, vả lại coi như vận dụng thì hắn cũng không nhất định có thể giành chiến thắng.

Ngay khi Tô Vũ nghĩ đến chuyện này thì kẻ đồng bệnh tương liên - Hồ Thu Sinh ở bên cạnh hắn, khẽ cười nói: "Thua thì thua thôi, cái tên kia chính xác là hết sức yêu nghiệt, ngươi không biết đâu, năm cậu ta 9 tuổi đã vẽ ra cái thần văn thứ nhất, suốt 9 năm qua Vạn Minh Trạch chỉ tu phụ trợ tính thần văn, cũng không biết cậu ta nghĩ như thế nào."

9 tuổi!

Tô Vũ rung động, thấp giọng cảm khái: "Để phác họa thần văn thì tối thiểu yêu cầu ý chí lực cũng phải được khoảng 10%, muốn vậy thì cần phải xem rất nhiều sách, học được rất nhiều tri thức..."

Thời điểm hắn 9 tuổi chỉ biết ngày ngày cắp sách tới trường, cùng một đám nhóc con khác nghịch phá khắp nơi đây này!

"Cậu ta là cháu trai của Vạn phủ trưởng, từ nhỏ đã xem Vạn phủ trưởng là mục tiêu, cực kỳ sùng bái ông ấy, mà Vạn phủ trưởng cũng rất xem trọng Vạn Minh Trạch, thường xuyên mang theo bên người, tự tay chỉ bảo cậu ta..."

Hồ Thu Sinh thở dài, bảo: "Cộng thêm bản thân Vạn Minh Trạch rất nỗ lực, cậu ta có thể chịu được cực khổ, có thiên phú, rất bình thường. Năm nay ta quyết định tới học phủ, có một nửa là vì muốn cùng học cùng cậu ta, nguyên bản ta còn muốn ghi danh vào Cầu Tác cảnh."

"Hả?"

Tô Vũ sửng sốt một chút, Cầu Tác cảnh?

"Cầu Tác cảnh cũng có một cái học phủ trực thuộc nội bộ." Hồ Thu Sinh giải thích: "Ở đó dành cho hậu duệ của một vài đại nhân vật, thậm chí thường xuyên sẽ có cường giả Vĩnh Hằng cảnh lui tới giảng giải, thậm chí sẽ vì học viên mà viết ý chí chi văn. Dĩ nhiên muốn tranh được suất vào đó là rất khó, lúc ấy nhà ta cũng đang chuẩn bị đủ đường để có thể cầu một danh ngạch cho ta vào học..."

"Sau này biết Vạn Minh Trạch tới Đại Hạ Văn Minh học phủ, ta liền quyết định đi theo."

Tô Vũ rung động, vô địch cảnh tự thân lên lớp giảng giải?

"Cái kia... Vậy vì sao Vạn Minh Trạch lại không muốn đến đó?"

Nói xong, hắn lại vô thức nhìn sang chỗ mấy người Hạ Thiền, những người này hẳn là đều có tư cách xin được suất vào học.

Hồ Thu Sinh lắc đầu, "Cầu Tác cảnh, chưa chắc đã là tốt nhất. Có kẻ là vì ôm tâm tư thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, có những kẻ khác là vì không muốn bị sự an nhàn của Cầu Tác cảnh làm cho bản thân chìm vào sự u mê, quên mất sứ mệnh tương lai sau này."

"An nhàn ư?"

"Đúng vậy, an nhàn!" Hồ Thu Sinh gật đầu, "Dù sao ở đó có cường giả vô địch tọa trấn, người có thể tới đây học tập đều là tử đệ của các đại gia tộc, các gia chủ thì chỉ muốn con em mình tập trung học tập an ổn là được, không có thiếu thốn thì đương nhiên sẽ không có cạnh tranh, bầu không khí tương đối an dật và nhàn hạ, không giống Đại Hạ Văn Minh học phủ bên này, ngươi tranh ta đấu, chỉ vì một vị trí trên Bách Cường bảng mà đã có thể tranh đến nỗi ngươi chết ta sống..."

Tô Vũ khẽ gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.

Mỗi người đều có sự lựa chọn riêng của mình, khó nói ai đúng ai sai.

Cách đây vài tháng, hắn còn muốn ghi danh vào Đại Hạ Chiến Tranh học phủ đây.

Hồ Thu Sinh lần nữa nhìn về phía Tô Vũ, mỉm cười nói: "Cho nên ta mới nói, thua cũng không sao, biết đứng lên là được, ngươi có tiềm lực rất lớn, ta cảm thấy so với họ Vạn còn muốn lớn hơn! Cậu ta đã tu luyện suốt chín năm để có được thành tích như bây giờ, ngươi thì mới bao lâu?"

Nói tới đây, y không khỏi hiếu kỳ hỏi thăm Tô Vũ: "Tô Vũ, ngươi thực sự chỉ mới tiếp xúc với thần văn có một năm thôi sao?"

Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Không đâu, thầy giáo vỡ lòng của ta là Liễu Văn Ngạn lão sư, kỳ thật từ mấy năm trước, ông ấy đã dạy ta một chút thần văn cơ sở, bất quá chân chính phác họa thần văn thì chỉ khoảng một năm đổ lại."

Hồ Thu Sinh gật đầu, cái này thì y đã nghe nói, mặc dù như thế, y vẫn cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Coi như đã tiếp xúc mấy năm, nhưng rõ ràng ngươi mới phác họa thần văn cách đây không lâu, có thể đi đến ngày hôm nay thì thật sự có chút đáng sợ.

Mọi người xung quanh để ý đến vị trí đệ nhất Vạn Minh Trạch, nhưng y thì càng để tâm tới Tô Vũ hơn.

Hắn tiến bộ quá nhanh!

Tô Vũ tạm biệt Hồ Thu Sinh rồi mau chóng đi tới chỗ Vạn Minh Trạch, mục đích ngày hôm nay của hắn là bản《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》kia chứ không phải thứ hạng đệ nhất.

Thua một lần, lần sau có cơ hội gỡ lại là được.

Bình luận

Truyện đang đọc