Giờ này khắc này, không có ai biết rõ phủ khố của Đại Hạ phủ trống không.
Dù cho Vạn Thiên Thánh ở trong hội nghị nói như vậy, mọi người cũng cảm thấy là giả, chỉ là hù dọa người.
Nói đùa cái gì chứ!
Đại Hạ phủ là một trong những phủ mạnh nhất của nhân tộc, cường giả như mây, kinh tế phát triển, dân chúng an cư lạc nghiệp, tiền tuyến quét ngang vô địch, sao lại không có tiền?
Không có tiền, Hạ Long Võ sao có thể dùng tiền?
Hiện tại, dù cho Hạ Long Võ tự mình đứng ra nói, Đại Hạ phủ không có tiền, chỉ sợ rất nhiều người sẽ cười bảo "Phủ chủ nói đùa".
Làm sao có thể chứ!
Tô Vũ nghĩ không ra, Trần Hạo càng không nghĩ tới, được Tô Vũ an ủi vài câu, cậu cũng an tâm hơn rất nhiều, thở phào bảo: "Vậy thì tốt, không ảnh hưởng chúng ta là được, cha ta còn nói, nhìn thử xem lần này có bán được nhà cũ đi hay không..."
Tô Vũ thầm mắng một tiếng, chó nhà giàu!
Cái tên này trong nhà còn có nhà cũ, nằm ở ngay tại tiểu khu bên phía Tô Vũ, đó giờ vẫn để không đấy, chưa bán đi, lần này mà bán được thì chính là danh thu trăm vạn.
Tô Vũ sờ sờ cằm, hỏi lại: "Hạo Tử, ngươi nói hiện tại bán nhà sẽ hết sức có lời đúng không?"
Trăm vạn đó!
Căn hộ này của hắn, năm đó lúc Tô Long mua, bởi vì là quân nhân cho nên giá cả rất rẻ, chỉ tốn khoảng bảy, tám vạn mà thôi.
Hiện tại qua kỳ hạn chế giao dịch lâu rồi, trước đó giá nhà Nam Nguyên vẫn được, bất quá giá trị cũng chỉ khoảng 500 ngàn.
Nháy mắt giờ đã tăng gấp bội!
Quá dọa người!
Tin tức đó vừa đến, Tô Vũ đã lập tức nghĩ tới chuyện bán nhà kiếm lợi lớn!
Trần Hạo nghi ngờ nhìn hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "A Vũ, ngươi vẫn còn nghĩ về việc này à? Tô bá bá trở về thật sự sẽ đánh chết ngươi đó, nếu ngươi không có tiền, tới mượn cha ta một chút là được."
"Nghĩ gì thế." Tô Vũ cười xòa, bảo: "Tùy tiện nói thế thôi, bán không xong, dù có muốn bán thì cũng phải để cha ta đồng ý mới được, đáng tiếc, cơ hội này thật quá hiếm có!"
Trần Hạo cũng không cảm thấy gì, cậu ta không quản lý việc nhà nên không biết củi gạo quý giá ra sao, cậu ta cũng không khái niệm quá lớn gì về tiền bạc, căn bản bình thường cũng không thiếu tiền xài.
Tiếp tục chủ đề mới rồi, Trần Hạo vẫn có chút khẩn trương: "Dù không ảnh hưởng nhiều đối với chúng ta, nhưng đến ngày sát hạch chỉ sợ cũng có không ít người từ Đại Hạ phủ, ta nghe nói bên Đại Hạ phủ thiên tài rất nhiều, Khai Nguyên ngũ trọng hay lục trọng cả mớ, thất bát trọng cũng không hiếm thấy. A Vũ, ngươi nói đến lúc đó bọn hắn có thể chê cười chúng ta hay không?"
Tô Vũ lơ đễnh, "Chê cười cái gì? Ném bọn họ tới Nam Nguyên từ lúc mới sinh thì bây giờ còn chưa hẳn lợi hại bằng ngươi! Chúng ta khởi đầu tuy kém, nhưng đến Đại Hạ phủ rồi thì tất cả mọi người đều sẽ như nhau, khi đó bọn hắn khẳng định không tiến bộ nhanh bằng chúng ta."
Hắn không đánh giá quá cao người ở Đại Hạ phủ, cũng không coi thường người ở Nam Nguyên thành.
Người ở địa phương nhỏ khởi đầu khó khăn một chút nhưng đến Đại Hạ phủ, lấy được tài nguyên và sự đối xử như nhau, chỉ cần tâm không loạn, chịu nỗ lực, người sẽ trở nên nổi bật lại không phải là không có.
"Vậy được rồi!"
Trần Hạo không nói chuyện này nữa, rất nhanh liền hiếu kỳ chuyện khác: "A Vũ, mấy ngày nay ngươi chuẩn bị làm gì? Học phủ qua mấy hôm nữa là được nghỉ, có muốn cùng đi ra ngoài chơi với ta không?"
"Không có hứng thú." Mấy hôm nay Tô Vũ bề bộn nhiều việc, vừa phải lo tu bổ tiểu đệ chữ "Lôi", vừa phải tu luyện Lôi Nguyên đao, còn muốn chuẩn bị giết một tên Thiên Quân trung kỳ, ấy là chưa kể hắn còn phải đọc sách, còn phải rèn luyện ý chí lực tăng trưởng,... nhiều chuyện chưa xong, làm sao có thời giờ đi chơi.
"Ngươi tốt nhất nên chuyên tâm tu luyện, không được phép đi đâu hết! Ta chẳng qua là phỏng đoán, không có nghĩa là Nam Nguyên nhất định vẫn giữ nguyên số lượng, ngươi vẫn nên mau chóng tiến lên Khai Nguyên ngũ trọng, như thế sẽ càng nắm chắc cơ hội hơn. Bằng không học sinh kém bị đào thải sẽ rất bình thường, giảm đi một hai vị trí, nói không chừng sẽ có ngươi đấy!"
3 giọt Nguyên Khí dịch mà cha Trần Hạo tặng, Tô Vũ đều chưa sử dụng qua.
Bất quá mấy ngày nay hắn tu luyện Lôi Nguyên đao, tiêu hao quá lớn, không khôi phục lại được, lại không mở ra nổi huyệt Bách Hội, không thể chủ động thu nạp nguyên khí, cái này cũng tạo thành thâm hụt đối với Tô Vũ.
Hai ngày này hắn chuẩn bị thôn phệ một giọt Nguyên Khí dịch, đại bổ cho mình một thoáng, cái tên Trần Hạo này tới đây tu luyện cùng một chỗ với hắn sẽ càng tốt hơn một chút.
"Vậy được rồi."
Trần Hạo tỏ vẻ rầu rĩ, lại phải xem sách, sớm biết như thế, cậu đã không đến tìm A Vũ.
...
Cùng một thời gian.
Ở phủ Nam Nguyên thành chủ.
Thành chủ Ngô Văn Hải, Long Võ vệ thập trưởng Hạ Binh, Liễu Văn Ngạn, Lão phủ trưởng, Tập Phong đường đường chủ... rất nhiều vị cao tầng đều đang tụ tập tại đây.
Ngô Văn Hải chờ mọi người ngồi xuống xong xuôi liền đi thẳng vào vấn đề: "Sự tình thì mọi người đều biết, ý của Đại Hạ phủ là một người một hộ, nói cách khác, một nhà có hai đứa trẻ muốn tới khảo hạch, vậy thì phải mua hai căn nhà, là loại trăm mét vuông trở lên, thấp hơn sẽ không tính!"
Lão phủ trưởng vuốt râu, hít vào một hơi: "Tâm tư gã Hầu gia này quá sâu!"
Ngô Văn Hải coi như không nghe thấy, tiếp tục thông báo: "Còn nữa, cách ngày sát hạch rất gấp, mở thêm phần đặc thù, thu thêm thuế 10%!"
"..."
Lần này Liễu Văn Ngạn cũng nhịn không được chửi bậy, "Tiền này là của Nam Nguyên, hay là của Đại Hạ phủ?"
"Đại Hạ phủ và Nam Nguyên chia đôi!" Ngô Văn Hải mỉm cười, bảo: "Dù sao cũng là chuyện tốt, ngược lại Hạ Hầu gia đứng mũi chịu sào, chúng ta lấy tiền là được, không ảnh hưởng nhiều tới chúng ta. Kêu khổ chính là người của Đại Hạ phủ, có năng lực thì ngươi cũng đừng đến, đối với Nam Nguyên ta chỉ có chỗ tốt không có chỗ hại."
Lão phủ trưởng sầu mi khổ kiểm nói: "Ta chỉ sợ cuối cùng sẽ xâm chiếm vào danh ngạch của chúng ta mà thôi."
"Sẽ không đâu, ý tứ của phía trên là vốn tuyển nhận bao nhiêu thì lần này cũng không thay đổi mấy, chênh lệch sẽ không quá lớn, cũng lắm thì chừng hai suất, sẽ không một lần giảm đi quá nhiều."
Ngô Văn Hải cho lão phủ trưởng liều thuốc an thần xong, lại trấn an thêm: "Điều này kỳ thật đối với chúng ta rất có lợi, vốn Đại Hạ phủ là toàn diện cắt giảm, chia đều đến chúng ta bên này cũng đáng ra phải ít đi một phần tư danh ngạch. Nhưng bây giờ làm như thế không chỉ không ít đi mà còn có thể kiếm chút lời, Nam Nguyên cũng không giàu có gì, hiện tại thừa cơ kiếm một chút, ngày sau các nơi cấp phát tài nguyên cũng có thể nhiều thêm một ít."
Mọi người vội vã gật đầu, Ngô Văn Hải thấy thế lại bật cười: "Việc ta vừa thông báo cứ quyết định như vậy đi, chúng ta phản đối kỳ thật cũng vô dụng. Hôm nay ta triệu tập mọi người đến, chủ yếu là để mọi người trở về nói cho các học viên, đừng tự gây áp lực, cũng không cần hỗn loạn, phía trên cân nhắc sự tình sẽ quan tâm tới ý nghĩ của chúng ta."
"Còn có, gần đây Đại Hạ phủ khẳng định sẽ hơi loạn một chút, nhân viên lộn xộn, Tập Phong đường cùng thành vệ quân phải chuẩn bị phòng ngự an toàn, đề phòng Vạn Tộc giáo đục nước béo cò, càng phải cảnh giác bọn chúng châm ngòi thổi gió, dẫn dắt dư luận!"
Ngô Văn Hải nghiêm túc dặn dò: "Có vài người không hiểu, truyền tin lung tung, một khi khiến cho người Nam Nguyên cảm thấy người ngoài xâm chiếm danh ngạch và lợi ích vốn thuộc về họ thì khẳng định sẽ dẫn đến nhiễu loạn phát sinh, việc này các ngươi cần phải cảnh giác!"
Mọi người vội vàng hô đã biết, Ngô Văn Hải nhẹ nhàng thở ra, "Còn có, ý tứ phía trên là, tận lực lưu giữ đám gia ha kia lưu lại Nam Nguyên, đều là nhân vật có tiền, Nam Nguyên phát triển không nhanh, tài nguyên có hạn, kinh tế cũng không phát đạt, lần này có thể là được đưa miễn phí tới... Không, là dâng tới tận cửa!"
"Lưu lại thì Nam Nguyên ngày sau cũng có thể phát triển càng tốt hơn, còn có, bên chỗ học phủ cũng có thể có phương án kiếm tiền ngoài định mức."
"Cái gì?" Lão phủ trưởng giật mình, có thể kiếm được thêm tiền sao?
Ngô Văn Hải bật cười, hào hứng bảo: "Hầu gia nói, hết thảy nhân viên sát hạch nhất định phải trực thuộc học phủ! Nói một cách khác, những người kia tới Nam Nguyên nhất định phải tiến vào trung đẳng học phủ mới được, trực thuộc tại danh sách của học phủ, một danh ngạch bao nhiêu tiền... Chính các ngươi tự quyết định, đừng quá bất hợp lí là được!"
Liễu Văn Ngạn hít sâu một hơi, "Cái tên mập kia... Khụ khụ, Hạ Hầu gia đúng là nhạn qua vặt lông! Cộng thêm thu thuế, phí trực thuộc học phủ, tiền mua nhà cửa hộ khẩu, một nhà mà không chi ra mấy trăm vạn thì hắn sẽ không bỏ qua a!"
Ngô Văn Hải cũng cười khổ, đáp: "Hạ Hầu gia chính là tính tình này, ngài ấy cũng đã nói, ngươi không muốn chi thì thôi, ông ta lại không ép buộc người khác dùng tiền, ngươi có bản lĩnh thì ở lại Đại Hạ phủ mà thi đậu đi, ông ta chẳng làm khó dễ ai cả, ngươi nói xem... Ai có thể làm gì Hạ Hầu gia?"
"Thủ đoạn vơ vét của cải của Hạ Hầu gia..." Lão phủ trưởng tặc lưỡi, nửa ngày sau mới nói: "Không biết Đại Hạ vương có biết hay không, nếu biết còn không phải sẽ đánh chết ông ta à?"