Lúc này, Hạ Kỳ mới lên tiếng: "Thang Vân Phi, năm đó ngươi đã cắt bào đoạn nghĩa với sư huynh, ngươi lấy đâu ra tư cách xem thần văn này? Dựa theo logic của ngươi, người khắp thiên hạ đều có tư cách xem, vậy sao ngươi không đem thần văn của ngươi ra cho mọi người nhìn một chút đi!"
Liễu Văn Ngạn nâng tay, quát lớn: "Hạ Kỳ, không có chút lễ phép nào! Thang các lão là tiền bối, là bối phận thúc bá của chúng ta, hắn cắt bào đoạn nghĩa với Tào sư bá thì cũng là chuyện nhà hắn, chúng ta sao có thể nói hắn không có tư cách? Hắn có tư cách! Bất quá Thang các lão, có câu này ta vẫn nghẹn ở cổ họng, không nhả ra sẽ không thoải mái, ngươi nói, sau khi Tào sư bá chết, tại sao ngươi có thể đuổi hết hậu nhân của Tào sư bá khỏi Cửu Thiên học phủ? Còn chiếm đoạt không ít thứ của Tào sư bá, việc này rất không thích hợp."
Thang Vân Phi lạnh lùng đáp: "Ăn nói linh tinh! Sư huynh khi còn sống bởi vì đi theo Ngũ đại nên đắc tội một nhóm người, sau khi chết, hậu nhân vì để không bị ức hiếp, cố ý tìm ta ra mặt giải quyết phân tranh thay họ. Đồ mà sư huynh lưu lại, ta đều tặng cho các phương, há lại là việc mà các ngươi có khả năng biết được!"
Liễu Văn Ngạn cười khẽ, gật gật đầu, "Vậy coi như ta không hiểu rõ sự thật, hiểu lầm! Đúng rồi, Cửu Thiên học phủ của ngươi, phủ trưởng Kim Vũ Huy không phải cường giả đơn thần văn sao? Vì sao hiện tại bên ngoài đều đang nói phủ trưởng của các ngươi là người khai sáng hệ dung hợp thần văn? Ta muốn biết học phủ các ngươi sao lại không có đa thần văn, bức tường thần văn chiến kỹ cũng bị mất rồi à?"
Thang Vân Phi thản nhiên lật lọng: "Dung hợp thần văn là chuyên thuộc về đa thần văn nhất hệ sao?"
"Nói thừa, dĩ nhiên vậy!" Liễu Văn Ngạn cười khẽ, đoạn nói: "Năm mươi năm trước vẫn luôn là của chúng ta, đơn thần văn các ngươi nhờ có sư đệ ta sáng lập trung tâm nghiên cứu Văn Đàm và dung hợp hệ, nên khiến cho đơn thần văn các ngươi có cơ hội dung hợp, mới có hệ thống, ngươi đây là muốn phủ nhận ư?"
Thang Vân Phi khịt mũi coi thường, "Dung hợp hệ chỉ có mỗi Hồng Đàm nghiên cứu thôi sao?"
"Đây là không muốn thừa nhận?" Liễu Văn Ngạn bất đắc dĩ, "Được rồi, tranh luận cùng một đám vô lại không có ý nghĩa! Cửu Thiên học phủ ngươi nhất định cứ xen vào những thứ này làm gì? Thật sự cho rằng đánh gục chúng ta thì Cửu thiên liền là đệ nhất Đại Hạ phủ? Trước tiên cứ đánh gục Vạn Thiên Thánh đi đã rồi hãy nói tiếp."
Liễu Văn Ngạn lười để ý đến ông ta, chỉ đơn giản nói: "Nếu còn có ai lải nhải thì đánh chết kẻ đó, ta ở lại trò chuyện với Nhược Lăng, thuận tiện chờ Chu Minh Nhân đến, thật là, mặc kệ việc đời rồi, cao tuổi rồi, nhất định cứ muốn dính líu vào, Chu Minh Nhân có con cái không?"
"Không có."
"Đoạn tử tuyệt tôn a!" Liễu Văn Ngạn cảm khái: "Đám lưu manh chúng ta thì thôi đi, ta nhớ hắn có vợ mà, thế mà chẳng có con, được rồi được rồi, quả nhiên là gặp báo ứng!"
"..."
Mọi người không tiếp lời, hiện tại Liễu Văn Ngạn quả là ngày càng không biết xấu hổ.
Ngay khi bọn hắn nói chuyện, bên ngoài lại phát sinh xung đột!
"Làm gì? Ngăn ta làm gì?"
"Ta tới gặp sư bá của ta, các ngươi sao lại cản ta?"
"Đây là đường nhà ngươi à?"
"Có ý gì? Chó ngoan không cản đường, mau mau xéo đi!"
Tiếng mắng của Bạch Phong vang lên, một bụng lửa nóng cùng thiếu kiên nhẫn, nhìn hai gia hỏa cản đường trước mặt, anh cả giận quát: "Ta nói cho các ngươi biết, đừng cản ta! Ta nổi giận lên thì sẽ rất đáng sợ!"
"Văn Minh sư chúng ta là người nói lý, làm chuyện gì cũng đều chú ý hình ảnh, ta nói cho các ngươi biết, đừng ép ta không giữ hình ảnh!"
Hai người cản đường là một nam một nữ, một vị Đằng Không cửu trọng, một vị Lăng Vân nhị trọng.
Giờ phút này, hai người nhìn Bạch Phong, ánh mắt đầy bất thiện.
"Bạch Phong, nơi này không phải chỗ để ngươi giương oai!"
Nam tử là Lăng Vân cảnh, gã nhìn chằm chằm Bạch Phong, ánh mắt băng hàn, quát: "Ngươi xác định ngươi muốn dính vào? Trốn trong học phủ còn hơn chịu chết ở đây!"
Bạch Phong sửng sốt một chút, nhìn về phía hai người, không xác định nói: "Các ngươi... Còn muốn giết người à?"
Anh nhìn bốn phía, kinh ngạc hỏi: "Đây là Đại Hạ phủ, các ngươi muốn giết người sao?"
Anh nhìn về phía bốn phương, quát: "Còn có vương pháp sao? Người của Hạ gia đâu? Chết sạch rồi à? Chuyện này mà cũng mặc kệ hả, bọn hắn vừa mới nói muốn giết ta kìa!"
Nơi xa, có người lạnh lùng lên tiếng: "Bạch Phong, ngươi nghĩ Long Võ vệ ra tay với ngươi? Nơi này đã thuộc khu chiến đấu, các ngươi cứ tùy ý, chúng ta không có tâm tư quản các ngươi, phá hỏng một mảnh đất trả 1000 công huân, giết một Đằng Không thì phải lên trên chiến trường giết 10 người đền tội!"
Chỉ đơn giản như vậy!
Muốn đấu thì tự các ngươi đi mà chơi, Hạ gia không quản các ngươi.
Bạch Phong vội vàng cười làm lành, "Hiểu lầm hiểu lầm, ta còn tưởng rằng Hạ gia không thể chưởng quản Đại Hạ phủ, thật có lỗi thật có lỗi! Miệng ta tiện, lần sau ta sẽ chú ý, không dám nữa, tuyệt đối đừng so đo với ta..."
Người Long Võ vệ cũng cạn lời, cái tên này... Được rồi, lười quản hắn, lần đầu, tha thứ cho ngươi!
Bạch Phong sửa sang lại quần áo, buông những dụng cụ mà mình cõng đến xuống, nhìn về phía hai người trước mặt, nói khẽ: "Để cho ta vào đi, ta với sư bá ta đồng sinh cộng tử, thế là được rồi chứ? Đừng cản đường, tội gì phải thế."
Nam tử không quản anh, gã nhìn về phía đống đồ dưới mặt đất, ánh mắt lóe lên một cái.
"Bạch Phong, là học trưởng của ngươi, ta khuyên ngươi một câu, ngoan ngoãn trở về làm nghiên cứu của ngươi đi, đây chẳng lẽ là..."
Gã nhìn về phía cái bọc kia, chẳng lẽ đây là tài liệu và khí giới nghiên cứu Phệ Hồn quyết?
Vẫn là thiên phú tinh huyết tài liệu và dụng cụ?
Bạch Phong mang theo những vật này tới làm gì?
Bạch Phong cảnh giác thốt lên: "Làm gì? Ta đều nói rồi, ta với sư bá ta đồng sinh cộng tử, các ngươi muốn bao vây họ à? Có ý nghĩa gì sao? Thật sự gây rối lên thì mọi người đều rất khó coi, hai ngươi một là Đằng Không, một là Lăng Vân, ở đây cũng chỉ là trợ thủ, hà tất xen vào nhiều như vậy..."
Nam tử không để ý tới anh, lấy tay chộp tới cái bọc kia!
Bạch Phong choáng váng, "Cướp đồ của ta à?"
Lúc này, anh không quản cái bọc nữa mà là nhìn về phía sau, bên kia có Long Võ vệ, anh lớn tiếng hô: "Nơi này có thể cướp bóc à?"
Mà ngay lúc ấy, một tay nam tử đã đã bắt lấy cái bọc!
Đều đã bị Hạ gia chia làm khu chiến đấu, quy tắc gì đó tại đây không thể thực hiện được!
"Ngươi động thủ trước đấy nhé!"
Bạch Phong rống lên một tiếng, đột nhiên, một thanh trường kiếm mau lẹ vô cùng, một kiếm đánh xuống!
Nam tử sớm có dự phòng, hừ lạnh một tiếng, một tay chộp tới trường kiếm, trên tay kim quang lấp lánh, thần văn dung nhập vào cánh tay.
Trường kiếm bị gã bắt được!
Gã hơi có chút kinh ngạc, hình như không phải quá mạnh, Đồ long kiếm của Bạch Phong có thể hạ gục Hồ Văn Thăng mà lại yếu như vậy?
Đang nghĩ ngợi, sư muội bên người bỗng nhiên gầm thét một tiếng!
Nam tử còn chưa kịp phản ứng, một thanh tế kiếm trong nháy mắt xuyên thủng đầu của gã.
Bạch Phong tiện tay bắt lấy cái bọc rơi xuống, nhìn thoáng qua nữ nhân đang vọt tới, cười tủm tỉm nói: "Sư tỷ, đừng manh động, ta đã có mấy năm không giết người, nhất là nữ nhân, ngươi đừng manh động nha!"
Nói xong, anh đeo cái bọc lên lưng, mặc kệ nữ nhân kia, bay thẳng đến trung tâm, hô lớn: "Sư bá, Ngô Các lão, cứu mạng, có người muốn giết ta!"
"..."