VẠN TỘC CHI KIẾP

Thuần túy à?

Đan Hùng im lặng, sau một lúc lâu, gã gật đầu, “Ngươi nói không sai, mục đích của ta vốn không thuần túy.”

Tô Vũ mỉm cười nhìn về phía Khương Đào, “Thế nào, Khương sư huynh đáp ứng không?”

Khương Đào còn chưa mở miệng, Ngưu Bách Đạo đã ho nhẹ một tiếng: “Khoan đã Tô Vũ, ngươi có thứ kia không? Đừng tùy tiện lừa gạt người khác, mọi người đều đang nhìn kìa.”

Ngươi có không?

Hiển nhiên mọi người đều biết Tô Vũ có, nhưng thứ này còn phải thương thảo, lấy nó làm tiền cược, nếu tiểu tử này thua thật thì làm sao bây giờ?

Vậy thì sẽ gặp phiền toái lớn!

Tô Vũ đương nhiên không yếu, nhưng Đan Hùng thì sao, lên đến tầng 50, thực lực như vậy cũng đủ làm người ta chấn động.

Chưa chắc Tô Vũ đã thắng!

Đương nhiên, nếu Tô Vũ chắc chắn sẽ thắng, vậy Khương Đào cũng không dám nói đến tiền cược.

Tô Vũ cười đáp: “Phủ trưởng, nếu ta nói không có thì cũng không ai tin ta, ta dứt khoát nói mình có cho xong.”

“Ngươi thật là!”

Ngưu Bách Đạo dở khóc dở cười: “Tiểu Khương a, người trẻ tuổi luận bàn mà thôi, đừng đùa quá lớn, ngươi muốn đào rỗng phủ kho Đại Chu phủ sao? Nếu thua thật... Vậy không phải phiền lắm à?”

Dứt lời, ông lại cười cười khuyên nhủ: “Cược nhỏ thì vui, cược lớn hại thân! Như vậy đi, phân ra thắng bại, hai vị cược trăm điểm công huân chơi chơi là được rồi.”

Tô Vũ bật cười, Đan Hùng cũng phì cười.

Đan Hùng nhìn về phía Tô Vũ, khẽ nói: “Ngưu phủ trưởng nói rất đúng, không cần chơi lớn thế kia, không bằng vậy đi, nếu ta thua, ta đi chiến trường Chư Thiên giết mười tôn thần ma Lăng Vân cảnh cho ngươi, thế nào? Nếu ngươi thua thì cũng làm vậy đi.”

Tô Vũ kinh miệt cười lạnh một tiếng, “Đan Hùng, làm vậy có ý nghĩa gì không?”

Đan Hùng không nói gì.

Tô Vũ bình tĩnh: “Ngươi đi được, ta có thể đi sao? Người muốn giết ta rất nhiều, người muốn giết ngươi, chắc hẳn không có bao nhiêu.”

Đan Hùng trầm mặc.

“Nếu không dám chơi lớn thì chơi cái khác vậy!”

Tô Vũ nghiền ngẫm: “Ngươi không dám đánh bạc, vậy cược thanh danh đi! Không cần ngươi làm gì, nếu ngươi thua, còn chưa chết, ngươi tuyên cáo toàn Nhân cảnh, đến từng học phủ, đứng trước cửa học phủ nói cho mọi người biết, đơn thần văn không bằng đa thần văn là được.”

“Ta không đại biểu được cho toàn bộ đơn thần văn nhất hệ!”

Đan Hùng cự tuyệt, gã không đại biểu được.

Tô Vũ cười nhạo, “Vậy quên đi, cái này không được, cái kia cũng không được, có vẻ ngươi chỉ có thể làm tay đấm, cái khác đều không dám tự quyết! Sống tựa như con rối như thế, có ý nghĩa gì sao?”

“Ngươi thì hơn gì ta?”

Nghe Đan Hùng chất vấn, Tô Vũ liền đạm nhiên đáp: “Đương nhiên là hơn ngươi nhiều, chuyện ta muốn làm thì ta làm, ta không muốn, không ai có thể bức bách được ta, ngươi có thể không?”

Đan Hùng lắc đầu, “Hình như đúng là vậy.”

Hàn huyên vài câu, hình như Tô Vũ không còn hứng thú, nói thẳng: “Đừng nói đến sống chết ở đây, một phương nhận thua thì ngừng, không nhận thua vậy phân sinh tử, nhận thua thì phân thắng bại!”

Nghe vậy, Đan Hùng trầm mặc một hồi, rồi gật đầu, “Được!”

“Còn tiền cược, ngươi không nguyện ý đại biểu cho đơn thần văn nhất hệ, vậy đánh cuộc thứ ngươi có thể làm chủ đi, ngươi thua, ta muốn cướp đoạt thần văn của ngươi, ta thua, thần văn của ta đều thuộc về ngươi, thế nào?”

Tô Vũ bình tĩnh nói: “Không có thần văn, tự nhiên không có cái gọi là đơn đa chi tranh, ngươi thua, ngươi không còn là đơn thần văn nhất hệ, ta thua, ta cũng không còn là đa thần văn nhất hệ, có lẽ đây cũng là cơ hội tốt để thoát khỏi đơn đa chi tranh.”

Đan Hùng nhìn hắn thật sâu, “Thần văn chiến kỹ của ngươi, phác họa không ít thần văn đúng không?”

“Tàm tạm, 18 cái mà thôi.”

“Ngươi đã nói vậy, ta đây liền đồng ý.”

Nghe vậy, sắc mặt đám cường giả đều có chút phức tạp.

Đánh cuộc mệnh, cược thần văn.

Dù không mất mạng, đối với bọn họ mà nói, Tô Vũ mất 18 thần văn, muốn phác họa lại cũng rất khó khăn, dù phác họa được, muốn đến nhị giai, tam giai cần bao lâu?

Cướp đoạt thần văn, nguyên khí đại thương, biển ý chí tổn thương nặng, có lẽ sẽ phế bỏ, về sau, hai vị thiên tài thần văn hệ này e rằng sẽ có một người chỉ có thể đi theo con đường Chiến giả đạo.

Đối với những thiên tài như bọn họ mà nói, có lẽ còn khó chấp nhận hơn cả đánh cuộc mạng sống.

Khương Đào khẽ nhíu mày, kỳ thật gã vẫn muốn lấy được thần văn chiến kỹ bia, nhưng vừa nãy Ngưu Bách Đạo chen vào, khả năng lấy được chiến kỹ bia không lớn, hơn nữa nếu thua, cái giá phải trả cũng quá ngợp.

Nhưng đánh cuộc thần văn của Đan Hùng cũng là phiền toái không nhỏ.

Nếu Đan Hùng thua, dù không chết, thần văn đặc thù gã uẩn dưỡng liền không còn, dù ngày sau phác họa thêm thần văn thì có lẽ Văn Minh sư đạo cũng phế đi.

Khương Đào đang muốn mở miệng, Đan Hùng lại nhìn về phía gã, giành lời trước: “Sư huynh, để ta tự mình làm chủ đi, có thể chứ?”

Khương Đào nhìn gã, than nhẹ một tiếng, không mở miệng nữa.

.....

Không khí dần dần trở nên ngưng trọng.

Tô Vũ và Đan Hùng đều không nói gì.

Ngưu Bách Đạo nhìn thoáng qua, mở miệng nói: “Nhị vị đều là thiên tài Nhân tộc, thiên chi kiêu tử, hy vọng nhị vị đến điểm là dừng, đến lúc không địch lại được nữa, nhận thua cũng không mất mặt! Ai có thể bất bại chứ? Không ai cả! Mạnh như Đại Tần vương, dù là lúc mới vừa chứng đạo vô địch cũng từng bị đánh bại!”

“Quật khởi trong nghịch cảnh, một lần nữa đứng lên trong nghịch cảnh quan trọng hơn thắng lợi nhất thời nhiều!”

“Bách đạo bách nghệ, đường nào cũng có thể thành đạo!”

“Hy vọng nhị vị có thể tiếp thu lời ta nói.”

Ngưu Bách Đạo không phán đoán được ai có thể thắng, giờ phút này ông chỉ đang nói những lời từ đáy lòng, đều là thiên kiêu hiếm thấy của Nhân tộc, ai chết cũng đều là tổn thất vô cùng lớn.

Nói đến đây, Ngưu Bách Đạo liền thở dài, tuyên bố: “Nhị vị đều là cường giả, không cần trọng tài, nếu nhị vị muốn luận bàn, vậy bắt đầu đi!”

.....

Vừa dứt lời, khí thế kinh người lập tức bộc phát!

Oanh!

Hồ nước sôi trào, bọt sóng ngập trời.

Như hai mặt trời tỏa khí huyết bỏng cháy tứ phương, nguyên khí thổi quét lan tràn!

Một tiếng vang lớn chấn động!

Trên lôi đài, hai người đã giao thủ một chiêu, Tô Vũ lùi lại vài bước, Đan Hùng lại lùi bảy tám mét, tay trái kim sắc có chút vết bầm.

“Thân thể sư đệ thật mạnh!”

Đan Hùng cảm khái, trong lòng lại chấn động cảnh giác.

Thân thể hắn thật sự quá cường!

Ít nhất mạnh hơn gã không ít!

Phải biết rằng, gã là cường giả khai 144 khiếu, thân thể 18 đúc, dù so với Chiến Giả thì cũng là đỉnh cấp, kết quả trong nháy mắt thân thể va chạm, gã lại bị Tô Vũ đẩy ra.

Bốn phía vang lên một tiếng kêu hô nho nhỏ.

Giao thủ lần đầu tiên, vậy mà Đan Hùng lại rơi xuống hạ phong, thân thể Tô Vũ mạnh đến mức có chút đáng sợ.

“Sư huynh chê cười rồi!”

Tô Vũ mỉm cười, ngay sau đó hai người lại lao vào nhau, không trung không ngừng vang lên âm thanh chấn động, tốc độ vô cùng nhanh!

Giờ khắc này, phần lớn Đằng Không đều không thấy rõ bóng dáng hai người.

Chỉ có cường giả Lăng Vân, Sơn Hải mới có thể thấy rõ ràng một chút.

Một số Lăng Vân còn đang cảm thấy nhức nhối, tự hỏi vì sao cảm giác uy thế hai người giao thủ còn mạnh hơn cả Lăng Vân, đây đâu phải Đằng Không giao thủ, đâu phải Văn Minh sư, hai người này đơn thuần đấu thân thể mà còn có thể so được với một vài Lăng Vân cảnh!

Tiếng gầm rú không ngừng vang lên!

Trong chớp mắt, trận chiến thân thể đã có kết quả.

Phanh một tiếng, Đan Hùng từ không trung ngã xuống, miệng đầy máu tươi, mà Tô Vũ vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn huyền phù giữa không trung, thản nhiên cất tiếng: “Thân thể của sư huynh không bằng ta, để ta xem thần văn của sư huynh thế nào đi!”

Đan Hùng hít sâu một hơi, thân thể gã thật sự không bằng.

Gã cảm thấy thân thể chính mình đã đủ mạnh, sự thật chứng minh chênh lệch giữa bọn họ không nhỏ.

Võ kỹ cũng không cường đại bằng Tô Vũ!

“Như ngươi mong muốn!”

Giờ khắc này, một cỗ ý chí lực cường đại thổi quét lao đến, một thanh trường kiếm bị Đan Hùng nắm trong tay, khí thế Đan Hùng lập tức thay đổi.

Cường đại!

Chiến ý sôi trào!

Trong mắt gã lộ ra kim mang, thân thể huyết nhục bỗng trở nên hư ảo, đó là hiệu quả thần văn mang đến, lúc này Đan Hùng như không ở thế giới này mà là đang du tẩu ở một thế giới khác.

Tốc độ nhanh hơn, nhanh đến mức không thể tưởng tượng!

Chợt lóe lên rồi biến mất, gã đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Vũ, đâm ra một kiếm!

Tô Vũ đánh ra một quyền nhưng đánh trượt, phụt một tiếng, trường kiếm đâm xuyên qua nắm tay hắn.

Máu nhỏ xuống!

Tô Vũ nhanh chóng lùi lại, dưới chân hắn, thời gian lưu chuyển cực nhanh, ánh mắt hắn khẽ biến, thần văn kia thật kỳ lạ!

Lúc bấy giờ Đan Hùng như không thuộc về thời không này!

“Nguyên khí cũng vô dụng, ta lúc này chỉ có ý chí lực có thể phá, hoặc là nguyên khí của ngươi cường đại hơn ta mấy lần, sư đệ, hiện tại ngươi không bằng ta!”

Nháy mắt Tô Vũ đã minh bạch, vậy mà Đan Hùng lại có thần văn có chút đặc tính của Cục lông nhỏ, tựa như hóa thân thần văn!

Trừ khi nguyên khí rất cường đại thì mới có thể đánh bại lĩnh vực đặc thù của gã.

Như vậy ưu thế thân thể của Tô Vũ đã không còn!

Bình luận

Truyện đang đọc