VẠN TỘC CHI KIẾP

"Cục đất, ngươi hẳn là cũng ở trên Liệp Thiên bảng chứ? Ta thấy ngươi có vẻ rất mạnh!" Tô Vũ trò chuyện.

"Ừ, thứ 12 Địa bảng chính là ta."

"Ồ!"

Tô Vũ lên tiếng: "Rất nhanh thôi ta sẽ vượt qua ngươi!"

Thổ dân không thèm nói gì. Hiện tại gã kết luận cái tên này hoàn toàn là người mới, hắn đúng là có chút thiên phú thế nhưng quá to gan lớn mật, vô tri không biết sợ!

Thật sự cho rằng ngươi mới vừa vào Lăng Vân là mạnh lắm sao?

Nghĩ gì thế!

Ngũ Hành tộc mặc dù không yếu, nhưng nghiêm ngặt mà nói thì một chủng tộc đơn độc sẽ không quá mạnh, dĩ nhiên nếu ngũ hành hợp nhất, bộ tộc này có năm vị vô địch, cũng xem như chủng tộc mạnh mẽ một phương, xếp hạng bên trên.

Chủng tộc như vậy ở Chư Thiên chiến trường sẽ không chiếm ưu thế gì.

Ưu thế duy nhất chính là bọn hắn độn thuật rất nhanh.

Cũng tương đối khó giết chết!

Trên không, hơi nước tiếp tục di chuyển, dưới mặt đất, thổ dân cũng đang cấp tốc độn thổ.

Bốn phía có đôi khi cũng sẽ có người tồn tại, cảm nhận được hai cỗ khí tức, rất nhanh liền biết là người của tộc nào, họ cũng không dính líu vào vì sợ phiền toái. Ngũ Hành tộc không phải thứ dễ trêu, cũng rất khó dây dưa.

Mà Tô Vũ lúc này cũng rất phiền muộn, cái tên này một mực đi theo hắn, hết sức phiền toái.

Nếu hắn bị khám phá ra thân phận, vậy sẽ càng phiền toái hơn!

Ngụy trang!

Biết thiên phú kỹ của đối phương!

Chuyện về thiên phú tinh huyết có một chút cường tộc đã biết, nhưng Tô Vũ hiện tại đã duy trì thời gian quá dài, không quá phù hợp với đặc thù của thiên phú tinh huyết.

Do đó, hắn không cần tinh huyết mà lại có thể sử dụng thiên phú kỹ của đối phương, hiển nhiên rất dễ dàng bị một vài cường giả nhìn ra và để mắt tới hắn.

Ở nơi đây, Tô Vũ càng muốn độc hành hơn.

Hóa thân Thủy Nhân chính là vì để độc hành, bởi vì Ngũ Hành tộc không nhiều, số lượng thưa thớt, khả năng gặp phải đồng loại rất thấp, không nghĩ tới hắn vừa ra cửa liền có thể gặp được, đúng là có quỷ.

Mà tên thổ dân nọ không có tâm tư này, đi đường quá nhàm chán, gã vừa di chuyển vừa nói: "Thủy huynh, ngươi còn chưa nói ngươi tên gì. Thủy Băng Nguyệt của Thủy Linh tộc các ngươi tới rồi sao?"

"Không biết!"

"Không biết?"

Thổ dân sững sờ, vì sao ngươi lại bảo không biết?

Đó là đỉnh cấp thiên tài của tộc các ngươi mà!

Tô Vũ cũng không ngụy trang nữa mà nói thẳng: "Kỳ quái lắm à? Tại sao ta phải nhận biết Thủy Băng Nguyệt gì đó? Ta là Thủy tộc thiên địa tự nhiên đản sinh, chỉ gặp qua vài vị Thủy Linh tộc, lại chưa từng đi qua tổ địa, ta vẫn luôn ở bên ngoài một mình hành động!"

Ngũ Hành tộc cơ hồ đều là thiên địa tự nhiên sinh ra, dĩ nhiên, đại bộ phận đều được sinh ra ở ngũ hành giới.

Trong Ngũ hành giới có vài chỗ cực kỳ thích hợp với việc sinh ra người của Ngũ Hành tộc.

Ở bên ngoài kỳ thật cũng có, thế nhưng số lượng cực kỳ ít.

Điểm này Tô Vũ đã từng hỏi qua Thủy Nhân, thế nên hắn không sợ nói sai cái gì.

"Thì ra là thế!"

Thổ dân giật mình, thì ra là kẻ hoang dại, khó trách lại ôm thái độ thiên hạ đệ nhất chính là ta, Thủy Linh hoang dại đại khái không biết thiên tài chân chính mạnh thế nào.

"Vậy Thủy huynh biết chút thuật pháp Thủy tộc truyền thừa không?"

"Không!"

Tô Vũ xem thường nói: "Ta biết thiên phú kỹ là đủ rồi, hóa thành nước, chỉ có ta giết người, không ai có thể giết ta!"

"..."

Mẹ nó, ngươi là đồ ngớ ngẩn.

Thổ dân chửi bậy trong bụng một hồi, ta làm sao lại gặp được Ngũ Hành tộc như thế chứ, ta còn nghĩ tốt xấu gì ngươi cũng là Lăng Vân, ta đã kiếm được người trợ giúp, hiện tại xem ra, cái này là hố, hố to a!

Cái tên này mai sau sẽ làm ra chuyện động trời gì thì cũng không quái lạ!

Chưa thấy qua việc đời, chưa trải qua đánh đập, đừng liên luỵ tới ta là được.

Bây giờ, tên thổ dân cũng đang lo lắng không biết có nên chạy trốn hay không!

Gã hơi xấu hổ, vừa rồi là gã đòi đi chung với người ta, hiện tại chính gã lại muốn chạy trốn, có phải không tốt lắm chăng?

Tô Vũ muốn chính là loại hiệu quả này, muốn tên kia kịp thời xéo đi, chờ cái tên này xéo đi thì hắn sẽ không giả làm Thủy nhân nữa, quá hố!

Trên đường đi, hắn gặp phải thiên tài càng nhiều.

Tô Vũ thậm chí cảm ứng được một chút khí tức Sơn Hải, Nhật Nguyệt thì không cảm nhận được.

Nơi xa, đã có thể mơ hồ thấy được một hẻm núi to lớn vô cùng.

Đao khí tung hoành!

Cách thật xa đều có thể cảm nhận được cỗ uy thế nơi đó.

Thổ dân cũng không nghĩ nữa, cùng lắm thì đợi chút nữa tách ra là được, bây giờ thì thôi vậy, gã cảm khái nói: "Nhân tộc có rất nhiều cường giả, không hổ là chủng tộc bài danh mười vị trí đầu, một đao của Đại Hạ vương năm xưa đã tạo thành Thiên Đoạn cốc bây giờ, dù là lúc này thì uy thế vẫn còn!"

"Đại Hạ vương?"

Tô Vũ thế mới biết được đây là do Đại Hạ vương chém ra, hắn có chút ngoài ý muốn, trước đó chỉ nói là hai vị vô địch, nhưng mà lại không nói là người nào.

Nghe đối phương nói vậy, hắn lập tức hiếu kỳ hỏi: "Đại Hạ vương mạnh lắm sao?"

"Rất mạnh!"

Thanh âm của thổ dân mang theo sợ hãi: "Một trong những vị vô địch mạnh nhất của Nhân tộc là Đại Tần vương, Đại Hạ vương, Đại Chu vương..."

"Khai Thiên đao của Đại Hạ vương chém qua không biết bao nhiêu cường giả, mấy trăm năm nay cũng có hai vị vô địch ngã xuống trong tay ông ta, chết dưới đao của ông ta! Nơi này là năm đó ông ấy giao thủ với một vị Thần tộc lưu lại ấn ký, đáng tiếc lần kia không thể chém chết vị vô địch Thần tộc, bằng không tình trạng của Thiên Đoạn cốc cũng sẽ không giống như bây giờ."

Tô Vũ vẫn là lần đầu tiên biết có hai vị vô địch từng bị Đại Hạ vương giết.

Hắn chỉ biết có một vị.

Chính là năm đó khi Ngũ Đại bị giết, vạn tộc đã chết hai tên vô địch, trong đó có một tên là bị Đại Hạ vương giết, một tên khác là bị Ngũ Đại giết.

Lão đầu này mạnh như vậy, đáng tiếc cháu trai của ông ta chứng đạo thì lại quá phiền toái.

Khai Thiên đao lưu lại Thiên Đoạn cốc này!

Lòng Tô Vũ khẽ động, nơi đây cũng là chỗ tốt, hắn mơ hồ đoán được vì sao Hoàng Đằng lại muốn chạy đến đó.

Hắn đã từng được chứng kiến Khai Thiên đao mạnh đến cỡ nào!

Lúc trước, khi hắn đi tìm thi thể Thiên Nghệ giáo chủ đã từng thể nghiệm qua một lần đao khí mà Hạ Long Võ lưu lại, nếu không phải hắn biết Khai Thiên đao thì đã sớm bị đao khí đó chấn chết rồi.

Hạ Long Võ còn chưa tới vô địch đã đáng sợ như vậy, gia gia y là Đại Hạ vương khẳng định sẽ càng đáng sợ hơn.

Nếu có thể dẫn động nơi này lưu lại chút Khai Thiên đao khí, đại khái sẽ có thể giết không ít người.

Đương nhiên, Tô Vũ biết thì chẳng lẽ người ngoài không biết?

Tô Vũ nghĩ đến đây, bỗng nhiên nói: "Hoàng Đằng hình như là người Đại Hạ phủ, hắn chạy tới Thiên Đoạn cốc có phải có âm mưu gì không?"

Thổ dân quả nhiên biết việc này, gã lập tức đáp lại: "Khẳng định! Cho nên hiện tại người Ma tộc không dám đi sâu vào dò xét, chỉ lo lắng Hoàng Đằng dẫn động đao khí vô địch lưu lại ở đó. Một khi bùng nổ thì sẽ phiền toái! Không có sách lược vẹn toàn, Thiên Đạc cũng sẽ không tùy tiện tiến vào Thiên Đoạn cốc để tìm kiếm."

"Thiên Đạc có khả năng áp chế đao khí vô địch sao?"

"Khó mà nói."

Tên Thổ dân giải thích: "Thủy Ma tộc khẳng định là có một chút thủ đoạn, mà Hoàng Đằng cũng chưa chắc có thể dẫn động đao khí, lại nói, đao khí của vô địch ở đây đã qua mấy trăm năm rồi, kỳ thật uy lực cũng không cường đại như tưởng tượng đâu. Thêm mấy năm nữa rất có khả năng sẽ tán hết đi."

Hai người bọn họ đang trò chuyện, nơi xa, một vị nữ tử vô cùng kiều mị đạp không đi tới, cách từ xa đã cười nói: "Là thiên tài của Ngũ Hành tộc sao?"

Tô Vũ nhìn lướt qua, ma khí tràn lan.

Gia hỏa Ma tộc!

Còn về chuyện đối phương là nhánh nào của Ma tộc thì hắn không nhìn ra.

Tên Thổ dân vội vàng nói: "Vâng, các hạ là..."

"Dục hỏa Ma tộc, Lam Ảnh!"

Nữ tử kiều mị nói: "Hai vị, Thủy Ma tộc Thiên Đạc cố ý mời hai vị tới giúp một chút..."

"Cút đi!" Tô Vũ trực tiếp mắng: "Giúp cái rắm, xéo đi, ngươi dám cản đường, muốn tìm cái chết à?"

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc