VẠN TỘC CHI KIẾP

Tô Vũ nhíu mày nhìn cậu, Hạ Hổ Vưu bình tĩnh nói: "Nhìn ta làm gì? Ta nói ngươi không hiểu sao? Ngươi định tùy tiện giả mạo làm một thiên tài đúng không? Ta cho ngươi biết, hết hy vọng đi, nào có đơn giản như vậy! Bỗng nhiên xuất hiện một thiên tài đỉnh cấp không danh không tính, ngươi cho rằng chưa từng xảy ra? Khắp thiên hạ chỉ có mỗi ngươi thông minh nghĩ ra được trò này? Ta nói thật, ngươi mà ngụy trang, kết quả không phải là bị giết thì rất nhanh cũng sẽ bại lộ thân phận. Ngoài Chư Thiên không giống như nội bộ Nhân cảnh đâu. Còn có, rất khó để giả mạo thành Cổ tộc. Mỗi chủng tộc đều có bản sự đặc thù, chẳng lẽ ngươi muốn thời thời khắc khắc dùng thiên phú tinh huyết để ngụy trang?”

Nghĩ đến đây, cậu lại nói: "Dùng thiên phú tinh huyết đúng là có vài phần tự tin. Nhưng tốt nhất là phải tìm được chủng tộc trung lập hoặc có giao hảo với Thần Ma, bằng không nếu là chủng tộc đối địch thì hết sức phiền toái. Được rồi, để ta quay về giúp ngươi tra một chút xem, có điều những thông tin như vậy đều là bí mật, rất khó để truy tra. Thực sự không được nữa thì..."

Cậu híp mắt nhìn Tô Vũ, đoạn nói: "Ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp, đại gia tộc nhiều ít đều lưu lại đường lui, tỉ như cùng mỗ nhất tộc âm thầm giao hảo, thời khắc mấu chốt có thể đưa con cháu trong nhà đi tị nạn, âm thầm sớm chuẩn bị một vài thân phận bí mật... Dĩ nhiên, không đến bần cùng bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng dùng, ai cũng không biết mấy gia hỏa kia vào thời khắc mấu chốt có quay đầu bán ngươi hay không!"

Tô Vũ uống rượu, một lát sau, thở dài, "Lẽ ra ta không nên nói cho ngươi quá nhiều. Đầu óc ngươi vốn linh hoạt, trước kia còn đỡ, bây giờ là vò đã mẻ nên không sợ rơi rồi?"

Hạ Hổ Vưu lắc đầu, "Là ta muốn ngươi hiểu rõ người thông minh trong thiên hạ này có rất nhiều! Ngươi quá bất cẩn! Chỉ cần có chút dấu vết để lại là sẽ dễ dàng bị đối phương nhìn ra dị thường. Ngươi cho rằng lần này ngươi quay về thì không bị bại lộ? Sai, ta đoán người biết thân phận của ngươi chỉ sợ đã vượt qua 10 vị! Còn may mà gia hỏa đối địch không quá hiểu rõ về ngươi cho nên mới không để ý, nếu là kẻ hiểu tính tình, hiểu thói quen của ngươi thì chẳng mấy chốc sẽ phát hiện sơ hở."

Tô Vũ gật đầu, "Chủ yếu vẫn là thực lực quá thấp, năng lực che lấp kém."

"Tạm được!"

Hạ Hổ Vưu nói thầm một tiếng, thực lực ngươi còn thấp sao?

Ngươi nói như vậy thì ta nên chết đi đúng không?

"Mặt khác, tốt nhất ngươi đừng phác họa loại hình thần văn có liên quan đến vô địch, hoặc là vận dụng công pháp có liên quan với bọn họ. Bằng không thì ngươi sẽ dễ bị nhìn xuyên thấu hết thảy, vô địch so với ngươi tưởng tượng lại càng mạnh! Còn có, nếu ngươi bị thương, bị người đuổi giết thì phải cố gắng thu dọn sạch sẽ dấu vết, đặc biệt là máu tươi. Hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, chỉ cần vô địch ra tay thì có thể dễ dàng quay lại thời gian trước đó. Trần Các lão so với ngươi thì từng trải hơn nhiều!"

Nói đến đây, Hạ Hổ Vưu chần chờ một chút, lại nói: "Mặt khác, ta sẽ thu thập danh sách cho ngươi, Trần Các lão bên kia có thể sẽ lại giết người. Nếu ngươi có ý định liên lạc với y thì phải cực kỳ cẩn thận, đừng tự chui đầu vào lưới. Mọi người cũng không ngốc, nhiều ít đều nhìn ra một vài thứ. Ta đoán những người bị Trần Các lão giết hẳn đều lây dính một chút máu của đa thần văn hệ."

Tô Vũ gật đầu, thở dài, quả nhiên so với hắn tưởng tượng thì Nhân cảnh càng thêm phức tạp.

Rất nhiều người đều là trong lòng hiểu rõ, thế nhưng ngoài mặt lại thích giả bộ hồ đồ.

Hoặc là vì sự tình vốn không liên quan đến mình, hoặc là bọn họ có ý định khác. Rất rõ ràng những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều biết thủ phạm chính là Trần Vĩnh, chẳng những trong lòng nắm chắc, mà thậm chí bọn họ đã đoán được vì sao y lại giết đám Sơn Hải kia, vả cả việc kế tiếp kẻ nào sẽ bị giết.

Còn có, thần văn của vô địch... Vậy thì hôm nay hẳn là hai vị Đại Hán vương và Đại Tống vương đều đã nhận ra hắn là ai.

Tô Vũ lần nữa thở dài, quả nhiên người ưu tú đến đâu cũng không thể che lấp được hào quang.

Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, qua một hồi, Hạ Hổ Vưu lại nói: "Cuối cùng của cuối cùng, nhắc nhở ngươi một việc, đi ra Chư Thiên chiến trường thì tốt nhất đừng tìm gặp cha ngươi, phụ cận quanh chỗ cha ngươi có người đang giám sát, thậm chí có không ít người hoài nghi cha ngươi cũng biết di tích ở đâu. Tương tự bên chỗ Liễu chấp giáo cũng vậy! Dù ngươi mượn thân phận Thôi Lãng tiếp cận thì cũng sẽ nhanh chóng rơi vào trong mắt một số người, bọn họ lại liên tưởng đến một số việc thì kiểu gì thân phận của ngươi cũng sẽ bại lộ. Bại lộ rồi thì ngươi chưa hẳn đã rời được khỏi đó."

Tô Vũ nhíu mày, "Nghiêm trọng như vậy?"

"Nói nhảm, ngươi cảm thấy không nghiêm trọng?"

Hạ Hổ Vưu nhắc nhở: "Bất quá cũng không phải không có cách, có khi đừng vụng trộm, quang minh chính đại đi gặp còn tốt hơn. Ngươi không phải Thôi Lãng sao? Nói thẳng ra ngươi là bằng hữu của Tô Vũ, hoặc là lấy danh nghĩa của Chu Thiên Đạo đi bái phỏng."

"Dĩ nhiên, tốt nhất vẫn là đừng gặp!"

Hạ Hổ Vưu nhắc đi nhắc lại việc này. Tô Vũ gật đầu, trong lòng nhớ kỹ nhưng không tiện nói gì. Cứ để xem sao đã. Vốn dĩ mục đích chủ yếu lần này hắn ra ngoài chính là đi thăm cha, sao có thể tránh mặt không gặp?

"Ngoài ra thì không có chuyện gì khác, Đại Hạ phủ sẽ loạn nhưng chưa phải là bây giờ. Yên tâm đi, Hạ gia ta sẽ cố gắng bảo vệ an toàn cho sư phụ và sư tổ ngươi."

Cậu do dự một chút rồi lại đề nghị: "Sư tỷ của ngươi bên kia... Ta kiến nghị ngươi nên đưa nàng ta tới Đại Minh phủ, làm bạn với ‘lỗ mũi tinh’ Ngô Lam. Ngô Gia lưu lại nơi này không có ý nghĩa gì, ngược lại còn khiến mọi người phải bận tâm đến nàng."

Tô Vũ trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Ta sợ tỷ ấy sẽ không chịu đi."

"Cho nên mới cần ngươi tự mình khuyên nhủ. Vẽ cái bánh nướng cho nàng ta xem. Nói là bên kia có bao nhiêu điểm lợi hại, nàng tới đó ba tháng liền Đằng Không, một năm là Lăng Vân, ba năm tới Sơn Hải, năm năm đột phá Nhật Nguyệt, mười năm vô địch, ta tin tưởng ngươi có thể lừa gạt Ngô Gia dễ dàng."

"Ngươi đi luôn đi!"

Tô Vũ bật cười, ngươi mới là kẻ hay lừa dối, ta xưa nay không gạt người.

Được a, nói ra lời này chính hắn còn không tin mình.

Hai người lại hàn huyên một hồi, trước khi Hạ Hổ Vưu rời đi đã đáp ứng sẽ cung cấp một lượng lớn tinh huyết cho Tô Vũ, thế nhưng đổi lại cậu ta cũng cần hắn hỗ trợ không ít Thiên Nguyên khí.

Hạ Hổ Vưu đi rồi, Tô Vũ liền rơi vào trong trầm tư, khẽ nhíu mày.

Trước đó hắn không nói gì, thế nhưng hắn thật sự thấy bất ngờ khi Hạ Hổ Vưu lại muốn chiêu tư quân. Cậu ta là cảm thấy Long Võ vệ trước sau gì cũng sẽ bị diệt sạch, hay là lo lắng Long Võ vệ sẽ không nghe lời?

Dưới sự nhắc nhở xa gần của Hạ Hầu gia và Hạ Hổ Vưu, ít nhiều gì Tô Vũ cũng đã hiểu một chút tâm tư của Hạ gia.

Trong lòng thở dài một tiếng, Tô Vũ quyết định không suy nghĩ thêm nữa.

Tiếp tục tu luyện, làm bản thân lớn mạnh lên mới là chính đạo!

Lần này hỗ trợ Triệu Lập đúc binh đã giúp hắn thu hoạch được rất lớn. Thân thể 10 đúc, ý chí lực mạnh hơn, lại vẽ ra thêm hai thần văn chữ "Chấn" cùng chữ "Hợp", trong đó có một viên là thiên sinh thần văn, một viên là thần văn dựa vào cảm ngộ của vô địch.

Vả lại liên tục rèn đúc nhiều ngày đã giúp ý chí lực của hắn càng thêm cường đại, càng thêm bền bỉ.

Khoách Thần chùy so với lúc trước cũng lợi hại hơn.

Mặt khác, Tô Vũ lại đổi vũ khí của mình thành một thanh văn binh Huyền giai đỉnh phong.

Tổng hợp tính ra thì thực lực tăng lên một mảng lớn.

So với thời điểm ám sát vị Lăng Vân cửu trọng kia cách đây mấy ngày thì bây giờ hắn đã mạnh hơn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc