VẠN TỘC CHI KIẾP

"Phủ chủ, ngài nói 50 năm trước Tiên tộc có dị động... Tiên tộc cũng tham dự vào chuyện này à?"

Chu Thiên Đạo yên lặng một hồi mới mở miệng đáp: "Không xác định, thế nhưng, năm đó kẻ tập kích cản đường một vài vô địch có thân phận thần bí, không thể phân rõ. Ngươi cảm thấy chư thiên vạn giới, bỗng nhiên xuất hiện vài vị vô địch thì là của tộc nào? Thần Ma không che lấp, tiểu tộc thì thích che lấp, thế nhưng vô địch của tiểu tộc chưa chắc có thực lực kia, ngươi nói xem vô địch này ở đâu ra?"

"Tiên tộc!"

Tô Vũ cắn răng, Chu Thiên Đạo cười khẽ: "Khó mà nói, dù sao ta cũng đoán là Tiên tộc, cho nên kỳ thật không đơn thuần là Thần Ma đang áp chế, Tiên tộc cũng có tâm tư này, chẳng qua ở bề ngoài họ vẫn là đồng minh, cho nên không tiện trực tiếp lộ diện."

"Hừ!" Tô Vũ cắn răng: "Loại người như vậy còn đáng hận hơn!"

Chu Thiên Đạo thở dài, "Lợi dụng lẫn nhau mà thôi, chưa nói tới phản bội, chúng ta có cơ hội cũng sẽ bỏ đá xuống giếng với chúng!"

Nói đến đây, Chu Thiên Đạo khẽ bật cười: "Thôi, không đàm luận những chuyện này nữa! Những lời hôm nay ra khỏi cửa ta cũng sẽ không nhận nợ! Ngươi thật sự muốn đòi công đạo thì chờ ngươi đến vô địch lại nói, mặt khác, thiên phú Văn Minh sư của ngươi đừng triển lộ quá nhiều, ngươi bây giờ chủ yếu bại lộ chút thủ đoạn Chiến giả đi. Làm vậy kỳ thật rất tốt, Thần Ma cũng không sợ ngươi trở thành vô địch Chiến giả đạo, sợ chính là Văn Minh sư! Nếu thật sự có thể khởi động lực áp chế nhân tộc, vậy thì không phải chỉ là chuyện của một hai vị vô địch nữa rồi. Tại Nhân cảnh, một vị vô địch sẽ tương đương với 10 vị, có thể thấy ảnh hưởng cực kỳ đáng sợ! Nhân tộc nếu có được 50 vị vô địch liền có thể dùng tương đương với 500 vị, ngươi nói coi có đáng sợ hay không?"

"Còn nữa, các cường giả vô địch cảnh có lẽ sẽ thầm nuôi dưỡng một chút Văn Minh sư đa thần văn nhất hệ, các ngươi là kẻ ở ngoài sáng, trong tối có lẽ còn có một số người mai danh ẩn tích, hoặc dứt khoát là đang tu luyện ngay tại tiểu giới, cho nên... cũng không nên cảm thấy trên đời này chỉ có ngần ấy Văn Minh sư đa thần văn hệ."

Tô Vũ rầu rĩ nói: "Ta để ý không phải là đơn đa chi tranh, cũng không phải là phe phái, ta để ý tới chỉ có mấy người mà thôi, chứ không phải toàn bộ phe phái!"

Chu Thiên Đạo còn chưa hiểu rõ mình.

Nếu quan tâm tới phe phái, Đại Minh phủ cũng có không ít học viên và lão sư đa thần văn hệ, chính mình vì sao tiếp xúc không nhiều lắm?

Hắn để ý căn bản không phải cái này!

Rất nhanh, Tô Vũ thở hắt ra, "Ta biết rồi, sau khi trở về ta sẽ quên đi! Cho nên giai đoạn hiện nay, phương pháp chia tách căn bản không có khả năng được công khai ra ngoài, phải không?"

"Đúng thế!"

Chu Thiên Đạo gật đầu, đúng là như thế, không thể mở rộng!

Dứt lời, ông lại cười nói: "Âm thầm truyền thụ vài người thì không sao, có điều không thể mở rộng trong phạm vi lớn."

"Ta hiểu!"

Tô Vũ không nói thêm gì, rất nhanh, hắn đã cất bước rời khỏi đây.

Chờ hắn đi rồi Chu Thiên Đạo mới khẽ lắc đầu, nhìn về hướng phương bắc, vị trí của Đại Hạ phủ.

Hạ gia thỏa hiệp sao?

Liễu Văn Ngạn sẽ bị triệu hồi về?

Hồng Đàm liệu có bị bán đứng không?

Là khổ nhục kế hay là Hạ gia thật sự từ bỏ đa thần văn nhất hệ?

Đây là do Hạ Tiểu Nhị làm, hay là do Vạn Thiên Thánh âm thầm điều khiển hết thảy?

"Mục đích gì nhỉ?"

"Vì Hạ Long Võ sắp chứng đạo thật à?"

"Hạ Long Võ đều sắp trở thành tổ tông đội nồi của các ngươi rồi, chuyện gì đều có thể đẩy lên việc hắn muốn chứng đạo, thật là, dù sao nhiều rận quá rồi không lo ngứa nữa đúng không?"

Chu Thiên Đạo bật cười, cũng phải, Hạ Long Võ đâu có thiếu mấy cái nồi đen.

Hạ Tiểu Nhị cũng không thiếu.

Chỉ có mỗi Vạn Thiên Thánh, đến bây giờ ông ta vẫn đóng vai kẻ yếu, là người hèn nhát, là một vị phủ trưởng bị đả kích.

...

Mà trong khi Tô Vũ vùi đầu chuyên tâm nghiên cứu phương pháp kéo dài tuổi thọ, Đại Hạ phủ dần dần có sóng gió nổi lên.

"Học kỳ sau sẽ tuyển nhận nhiều vạn tộc học viên hơn!"

"Trấn Ma quân ở tiền tuyến đã rút quân ba ngàn dặm!"

"..."

Đại Hạ phủ trong nháy mắt đã chấn động, tin tức đến từ cao tầng khiến cho dân chúng Đại Hạ phủ vô cùng phẫn nộ.

Còn muốn tiếp tục tuyển nhận vạn tộc học viên ư?

Hơn nữa còn có Thần Ma học viên?

Về phần học viên từ Tiên tộc, cừu hận không lớn, mọi người lười nói nhiều, thế nhưng Thần Ma là đại thù, Hạ gia không biết sao?

Đại quân rút lui ba ngàn dặm, đây là có ý gì?

"Lật đổ Hạ Tiểu Nhị! Đưa Đại Hạ phủ cho ta!"

"Long Võ phủ chủ mau xuất quan, trọng chấn kỷ cương!"

"..."

Tiếng hô như thế lần lượt vang vọng trong Đại Hạ phủ!

Hạ Tiểu Nhị lại càn rỡ!

Đều là vì tên Hạ Tiểu Nhị kia!

Đều là do tên hỗn đản này càn rỡ, căn bản không biết làm gì cả!

...

Mà trong Đại Hạ phủ.

Hạ gia.

Hạ Hầu gia nghe tiếng hô bên ngoài, y vẫn ăn thức ăn, không nói một lời, chỉ là ăn không quá ngon.

Trước kia, y chỉ chuyên cõng nồi nhỏ mà thôi, không có thị phi quá lớn.

Nhưng bây giờ cái nồi lại lớn hơn rồi, y thường xuyên bị người người kêu đánh!

Thanh danh thối khắp phố phường!

Tội nhân!

Phản đồ!

Gian tế!

Là kẻ phá hoại Đại Hạ phủ, là sâu mọt của Hạ gia, tiếng xấu lưu thiên cổ...

Bên ngoài, người ta gán cho y rất nhiều ngoại hiệu.

Hạ Hầu gia tiếp tục ăn đồ trước mặt, Hạ Thiền cùng Hạ Hổ Vưu đều là dáng vẻ ưu sầu, Hạ Thiền cũng nghẹn cơn giận, phẫn nộ nói: "Gia gia, tại sao phải tuyển nhận Thần Ma học viên?"

"Còn nữa, tiền tuyến lui quân, đây là vì sao? Trước kia nói kinh phí không đủ, nhưng mà hiện tại cắt giảm tài nguyên ở các đại học phủ, Hợp Khiếu pháp cũng kiếm về rất nhiều công huân, chẳng lẽ còn không đủ cho quân phí?"

Hạ Thiền vô cùng phẫn nộ, "Gia gia, bên ngoài bây giờ đều đang mắng ngài!"

"Ta biết, ta không có điếc!" Hạ Hầu gia thản nhiên nói: "Được rồi, ăn xong thì mau đi học, ầm ĩ cái gì!"

"Gia gia..."

Hạ Thiền tức tới phát nghẹn, trong cơn tức giận, nàng đứng dậy đá ghế bỏ đi.

Nàng nghẹn một cơn giận đã lâu!

Chờ nàng đi rồi, Hạ Hổ Vưu mới thở dài một tiếng, "Nhị gia gia... Cha ta biết việc này không?"

"Không biết."

Hạ Hầu gia thản nhiên nói: "Hắn biết thì có ích gì? Hắn biết thì lại sẽ chém chém chém, chém cái rắm ấy, hắn có thể chém chết vô địch à? Cha ngươi chứng đạo vô địch mới là điều quan trọng, cái khác không sao cả. Hạ gia có hai vị vô địch, đến lúc đó ta ẩn cư phía sau màn, cha ngươi lộ diện, tự nhiên có thể trùng chấn non sông."

Hạ Hổ Vưu khổ sở nói: "Nhị gia gia, ta biết ngài khẳng định không có tâm tư kia, nhưng nếu cứ tiếp như thế, thanh danh của ngài liền triệt để xấu đi. Hiện tại Đại Hạ phủ đánh giá về ngài đã tệ hại vô cùng, không giống như trước, mọi người nhắc tới ngài nhiều nhất cũng chỉ trêu ghẹo ngài tham tiền..."

Thanh danh của y lần này thật sự đã triệt để thối khắp phố phường!

"Thanh danh có thể coi như cơm mà ăn không?"

Hạ Hầu gia lạnh nhạt, Hạ Hổ Vưu bi ai khó hiểu, thanh danh không thể coi như cơm, nhưng làm người Hạ gia, làm Hầu gia của Đại Hạ phủ lại bị người Đại Hạ phủ chán ghét vứt bỏ, thậm chí là phỉ nhổ, thậm chí bị một số lão bằng hữu chỉ mũi mà mắng, Nhị gia gia thật sự không thương tâm sao?

"Cha ta... nếu thật sự chứng đạo không thành, Nhị gia gia hãy từ bỏ đi!"

"Thứ con bất hiếu, xéo đi!"

Hạ Hầu gia giận dữ quát: "Lăn ra ngoài! Thật sự có năng lực thì ngươi thủ hộ cho cha ngươi một đoạn đường, như vậy hơn hết thảy mọi lời nói, không có bản lĩnh mà chỉ biết khóc tang, khóc cái rắm, cút!"

Hạ Hầu gia đột nhiên giận dữ!

Lần đầu tiên y nổi giận với đứa cháu trai này!

Hạ Hổ Vưu bất đắc dĩ, cậu đứng dậy, hơi hơi khom người, "Nhị gia gia, có lẽ ta nói sai, nhưng ta cảm thấy... Hạ gia dù cho đứng chết cũng không thể quỳ mà sống, trả giá hơn ba trăm năm không thể bởi vì cha ta mà hủy trong chốc lát!"

Hạ Hầu gia kinh ngạc thất thần, rất lâu sau mới quát: "Xéo đi!"

Hạ Hổ Vưu thở dài, quay người rời đi.

Cậu vừa đi, Hạ Hầu gia đã vặn người, hơi hơi còng xuống một chút, thầm nói: "Biết cái gì, người nào mẹ nó lại quỳ mà sống chứ!"

Nói xong, y nhìn về phía Đại Hạ Văn Minh học phủ.

Nói thầm vài tiếng không ai nghe thấy.

Hạ Tiểu Nhị này cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ!

Bây giờ, ta ra ngoài đại khái cũng sẽ bị người đời nhổ nước miếng, dân Đại Hạ phủ luôn lỗ mãng như thế, aiii, thời gian này... không có cách nào mà qua được a!

Y dựa vào lưng ghế, đung đưa cái ghế, Hạ Hầu gia bỗng nhiên kinh ngạc bật cười, ngày mà ta chết, mọi người sẽ đánh giá ta thế nào?

Bỗng nhiên y có chút chờ mong, thật hy vọng có người viết cho y một bản điếu văn.

Hạ Tiểu Nhị, thứ tử của Đại Hạ vương, thuở nhỏ thiên tư thông minh, tuổi nhỏ phong lưu trác tuyệt, vạn người truy đuổi, phiên phiên công tử... Trung niên si mê thương đạo, lòng dạ hiểm độc vô cùng, người đời xưng là Hầu gia lòng dạ hiểm độc... Năm ấy, dẫn sói vào nhà, cấu kết Thần Ma, về sau, thay đổi triệt để, chết trận tại Chư Thiên chiến trường...

Két, két...

Cái ghế gỗ khẽ đung đưa, Hạ Hầu gia ngáp dài, thân mệt lưng mỏi, y khẽ mỉm cười.

Được rồi, thanh danh đáng giá mấy đồng tiền chứ?

Tiểu Long Võ đừng chết a, coi chừng nhị thúc của ngươi sống dai hơn ngươi mất, khi còn bé, nhị thúc đã thương ngươi nhất, ngươi đừng có chơi đùa lung tung đó.

Bình luận

Truyện đang đọc