VẠN TỘC CHI KIẾP

Ra khỏi sảnh tiếp khách, Tô Vũ đi theo Bạch Tuấn Sinh về hướng Bạch gia thư khố, ngẫm nghĩ một lúc liền hiếu kỳ hỏi: "Năm xưa vì sao sư phụ ta lại muốn tới Đại Hạ phủ? Ta cảm thấy ngài ấy cũng không sùng bái Ngũ Đại đến vậy..."

Bạch Tuấn Sinh cười ha hả: "Đường ca ta không phải sùng bái Ngũ Đại, năm đó thật ra là hắn bị sự rực rỡ, mạnh mẽ, thần bí, nghèo túng của đa thần văn nhất hệ hấp dẫn. Ở Đại Minh phủ có không ít ghi chép về chuyện xưa của Liễu Văn Ngạn tiền bối, Đại Hạ phủ thì lại ghi chép không nhiều."

"Từ khi rực rỡ đến lúc kết thúc, 50 năm trước, Ngũ Đại có thể giết vô địch, Liễu Văn Ngạn tiền bối hăng hái hừng hực... Những chuyện này đều là thứ đường ca ta theo đuổi! Hắn ấy mà, nói câu không dễ nghe thì cuồng vọng vô cùng, có lẽ hắn cảm giác mình có khả năng thay đổi được thời cuộc..."

Bạch Diệp đi bên cạnh nghe vậy liền phẫn nộ quát: "Không cho phép nói ca ta như thế, huynh ấy không cuồng vọng!"

"Tiểu nha đầu ngốc thì biết cái gì, đi chơi đi, chớ có theo chúng ta, người lớn nói chuyện ngươi cũng bớt xen vào!"

Bạch Tuấn Sinh nghịch chỏm tóc của nàng, muốn đẩy nàng ra ngoài.

Bạch Diệp giương nanh múa vuốt, tức giận nói: "Chờ ta Khai Nguyên xong, tiến vào Thiên Quân thì nhất định phải đánh ngươi một chầu!"

"Thôi đi, còn đòi Thiên Quân đánh ta, ngươi vào Thiên Quân thì ta đã là Lăng Vân Sơn Hải!"

Bạch Tuấn Sinh cười ha hả: "Ngươi đến bây giờ mới chỉ mở một khiếu, muốn Khai Nguyên xong thì phải đợi thêm năm sáu năm nữa, có lẽ mười lăm tuổi mới có thể Khai Nguyên thành công, vậy cũng tính là thiên tài rồi!"

Bạch Diệp trong nháy mắt tỏ ra uể oải, buồn bực than thở: "Khai Nguyên thật phiền!"

Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, bỗng nhiên truyền âm hỏi Bạch Tuấn Sinh: "Bạch gia có ủng hộ Bạch Diệp tu luyện không?"

Bạch Tuấn Sinh sửng sốt một chút, cũng truyền âm đáp: "Vì sao lại không ủng hộ? Chúng ta là Chiến giả thế gia, chẳng lẽ không tu luyện?"

"Ý của ta là nếu như bây giờ ta giúp nàng Khai Nguyên thành công thì có làm lệch hướng quá trình Bạch gia dạy bảo hay không?"

Bạch Tuấn Sinh sững sờ, sau một khắc hắn như nghĩ tới điều gì, thấp thỏm hỏi: "Thiên Nguyên quả?"

Đúng a!

Tô Vũ rất được Phủ chủ coi trọng, có lẽ có khả năng cầu tới một viên Thiên Nguyên quả.

Hắn vừa thốt ra lời này, Bạch Diệp đã hiếu kỳ nói: "Thiên Nguyên quả? Tuấn Sinh ca, ngươi nói cái này làm gì, ngươi có à? Có phải ngươi thắng được từ chỗ Cửu điện hạ không? Ngươi đánh hắn nhiều lần thế mà còn chưa thắng được cái này sao? Có muốn đi đánh hắn thêm một lần nữa không?"

"..."

Tô Vũ sửng sốt, Bạch Tuấn Sinh thường xuyên đánh Chu Hồng Lượng không phải là vì bị tiểu nha đầu này xúi giục đó chứ? Chính là vì đánh về một viên Thiên Nguyên quả sao?

Bạch Tuấn Sinh ngượng ngùng, Tô Vũ thì bật cười, Bạch gia nếu đã ủng hộ Bạch Diệp tu luyện, vậy thì hắn không cần cân nhắc nhiều nữa.

Suy nghĩ một chút, hắn liền mở miệng nói: "Ta có một viên Thiên Nguyên quả, là do Phủ chủ tặng, ta không cần cái này, nếu Bạch Diệp cần thì trở về ta sẽ cho người đưa tới..."

Hắn mới nói đến đây, Bạch Diệp đã kinh hỉ thốt lên: "Tô Vũ ca ca, thật sao?"

Bạch Tuấn Sinh vò đầu, cười khan, "Quá trân quý, Phủ chủ cũng không có nhiều đâu, ông ấy tặng cho ngươi, ngươi lại đưa cho Bạch Diệp... Phí phạm! Thiên phú của nha đầu này rất bình thường..."

"Ngươi mới bình thường ấy!"

Bạch Diệp có chút hưng phấn nho nhỏ rồi lại có chút xấu hổ, rụt rè nói: "Thứ đó hết sức trân quý, hay... vẫn là thôi đi."

Nàng rất muốn, nhưng mà nàng cũng tự biết thứ này hết sức trân quý.

Tô Vũ mỉm cười, nói: "Không có việc gì, ta không cần nó, để đó cũng phí phạm, mai ta sẽ cho người đưa tới."

Hắn không nói thêm nữa, cũng không cho bọn họ cơ hội đáp lời, lúc này đã đến thư khố.

Tô Vũ tiến vào thư khố liền thấy bên trong có rất nhiều sách vở.

Bạch gia thư khố có không ít thư tịch, trên giá sách có vô số cuộn da thú đều đã ố vàng, đây là sản phẩm từ niên đại xa xưa.

Về phần ý chí chi văn hay ngọc phù linh tinh thì đều là về sau nhân tộc mới chế tạo, ở thời đại khai phủ đều là dùng sách vở hoặc là da thú để ghi chép tư liệu.

Bạch Tuấn Sinh thấy hắn nhìn chằm chằm những vật kia thì liền bảo: "Vậy ngươi ở lại đây đọc sách đi, chúng ta sẽ không quấy rầy."

"Ừm, tạ ơn!"

Bạch Tuấn Sinh vẫn coi như thức thời, kéo Bạch Diệp rời đi, rất nhanh trong thư khố chỉ còn lại một mình Tô Vũ.

Tô Vũ cũng không chậm trễ, trực tiếp tiến lên cầm lấy một quyển sách bắt đầu quan sát.

...

Cùng một thời gian ấy.

Bạch Triển Nghĩa đi tới trước cửa mật thất, gõ cửa xong liền chờ đợi một lúc.

Mật thất mở ra.

Trong mật thất, một vị lão nhân đang khoanh chân tu luyện, ông tằng hắng một cái rồi hỏi: "Có việc?"

"Phụ thân!" Bạch Triển Nghĩa cung kính nói: "Có người tới mượn đọc tư liệu của lão tổ..."

"Cho chúng xem là được!"

"Không phải, người kia là học trò của Tiểu Phong, cũng là một vị thiên tài nghiên cứu..."

Bạch Triển Nghĩa giới thiệu sơ lược tình huống, rất nhanh lại nói: "Hắn ở trên phương diện Nguyên Thần khiếu cũng có một chút nghiên cứu, phụ thân, ngài nói xem..."

Lão nhân trầm mặc một hồi, "Nguyên Thần khiếu... Nguyên Thần khiếu... Đây là tai họa! Dùng thì chắc chắn phải chết! Không đơn giản như bọn hắn tưởng tượng! Không đến cùng đường mạt lộ, dùng cái này thì chỉ có một con đường chết! Đừng nói là dùng, chỉ riêng mở ra thì cũng tám chín phần mười sẽ phế đi chính mình..."

"Tô Vũ có thể là có điểm khác biệt, hắn khai khiếu còn nhiều hơn cả lão tổ tông."

Dứt lời, Bạch Triển Nghĩa chần chờ nói: "Phụ thân, thương thế của ngài quá nặng, Tô Vũ có lẽ có khả năng nghiên cứu ra cái gì đó, nếu thật sự có một ít kết quả, có lẽ sẽ trị hết được cho phụ thân. Từ đó, Bạch gia cũng có đủ lực lượng đi ứng đối với các mối nguy."

Lão nhân trầm giọng nói: "Tiểu tử Bạch Phong lại rước lấy phiền phức à?"

"Không phải Tiểu Phong mà là Hồng Đàm, Hồng Đàm xuất quan, tiến nhập Nhật Nguyệt cảnh, ông ấy muốn mở lại đa thần văn học viện, không những như thế... ông ta còn phát minh ra phương pháp chia tách. Ta hoài nghi không phải Hồng Đàm mà là do Tiểu Phong nghĩ ra, khi nó hạ gục Hạ gia Hạ Ngọc Văn thì đã từng dùng thứ này..."

Lão nhân lại lần nữa yên lặng, hồi lâu sau mới thở dài nói: "Bạch gia nghịch tử này không tìm phiền toái cho chúng ta thì không yên, tiếp tục như thế, Bạch gia không sớm thì muộn cũng sẽ bị cuốn vào vũng bùn."

"Tiểu Phong đã rất nhiều năm rồi không trở về."

Bạch Triển Nghĩa vô lực đáp: "Nó biết nó gặp rắc rối, cho nên muốn chặt đứt quan hệ với chúng ta. Nhưng người cùng một nhà, nào có dễ đoạn tình như vậy. Bây giờ việc Bạch gia có thể làm là mặc kệ không hỏi, Bạch gia quá yếu, cũng tham dự không nổi, phụ thân thụ thương, chúng ta lại không phải Sơn Hải..."

"Nhị đệ ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại cực kỳ hậm hực, những năm gần đây hắn càng thêm trầm mặc."

Lão nhân mệt mỏi cất tiếng: "Chúng ta ở Đại Minh phủ thì sẽ không có việc gì, một khi rời khỏi Đại Minh phủ, tham dự vào trong đó, Đại Minh phủ sẽ không bảo hộ chúng ta nữa, chỉ cần sơ ý một chút liền là tai hoạ ngập đầu! Kỳ thật người nhìn chằm chằm vào Bạch gia cũng không ít. Liên quan tới chuyện lão tổ tông bùng nổ, dù cho trải qua nhiều năm như vậy cũng không phải tất cả mọi người đều đã từ bỏ."

"Phụ thân, vậy thì Tô Vũ..."

Lão nhân trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Lão tổ kỳ thật cũng không lưu lại cái gì, chỉ nói là khiếu huyệt quy nhất, ngày xưa từng phá toái, bây giờ đoàn tụ, tái hiện khiếu huyệt chi tâm, cần phá rồi gây dựng lại... Ta đã thử qua mấy lần, bây giờ ta đã làm khiếu huyệt phá toái, trọng thương tại thân, thử lung tung sẽ dễ dàng bỏ mạng."

"Vậy ngài muốn nói cho Tô Vũ biết không?"

Lão nhân trầm mặc một hồi, hơi do dự, "Thử loạn thì hẳn phải chết không nghi ngờ, những người tuổi trẻ này thật là..."

"Có lẽ hắn có điểm khác biệt."

Lão nhân lại yên lặng, rất lâu sau mới gật đầu đáp: "Vậy ngươi đi đi, đừng nói thẳng, tùy tiện lưu lại chút manh mối để tự hắn phát hiện, tự mình lựa chọn, Nguyên Thần khiếu... Khiếu huyệt chi tâm... lời Lão tổ nói và thứ hắn mong muốn có lẽ không phải cùng một chuyện."

"Ta biết rồi!"

Bạch Triển Nghĩa đáp lại một câu, rất nhanh bèn hỏi: "Phụ thân, nếu Tô Vũ thật sự có thể phát hiện ra Nguyên Thần khiếu, thì đối với thương thế của ngài có trợ giúp gì không?"

"Xem tình huống đã, nhìn xem hắn có thể phát hiện phương thức mở ra ổn định hay không, bằng không... sẽ chẳng có tác dụng gì."

"Hiểu rõ!"

Bạch Triển Nghĩa không nói thêm gì, rất mau y đã lui ra khỏi mật thất.

Cửa mật thất một lần nữa đóng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc