VẠN TỘC CHI KIẾP

"Thú vị!"

Giờ phút này Tô Vũ đã đi đến tầng 29.

Chữ "Kiếp" được hắn uẩn dưỡng đến nhị giai, hiện tại trừ chữ "Chậm" vừa phác họa ra thì 10 thần văn còn lại của hắn đều đã tiến cấp đến nhị giai.

Mà thần văn chữ "Chậm" cũng đem đến cho Tô Vũ rất nhiều cảm xúc.

Một số thời khắc, ngươi thọat nhìn rất chậm nhưng chưa chắc đã thật sự chậm.

Chậm trong mắt ngươi cũng không có nghĩa là chậm trong mắt kẻ địch.

Suy yếu tốc độ địch nhân, để cho địch nhân theo không kịp tiết tấu của ngươi, đó mới chính là nhanh!

Tô Vũ càng ngộ ra thì lại càng hứng khởi.

Thần văn chữ "Chậm" làm suy yếu tốc độ đối phương, chùy nhỏ đánh xuống, đánh cho thần văn trong Bách Đạo các đều bị đè nén rồi đập dẹt!

Khoách Thần chùy!

Tác dụng của chùy nhỏ không phải để giết người, không phải để đánh nổ thần văn, mà chính là đè nén!

Nén lại xong, Tô Vũ phát hiện, một lát sau, thần văn trong Bách Đạo các lại lớn mạnh một chút, Bách Đạo các bổ sung lực lượng càng lúc càng nhiều!

Bởi vì thần văn kia bị đánh bẹp, bị Khoách Thần chùy đè nén!

"Quá thú vị!"

Tô Vũ giống như phát hiện món đồ chơi mới, hào hứng đánh tới không biết mệt, có phải hắn có thể liên tục đánh đám thần văn kia, nện cho tới tận tam giai?

Đâu chỉ thần văn!

Tô Vũ còn đang suy nghĩ, ta dùng chùy nhỏ này một mực đánh Cục lông nhỏ, liệu có thể đánh cho nó tới mức tấn cấp hay không?

Chùy nhỏ đè nén biển ý chí cùng ý chí lực, khi biển ý chí cùng ý chí lực đủ vững chắc thì có thể đem ra đánh thần văn, đối với thần văn cũng có trợ giúp không nhỏ, nén lại sẽ giúp cảnh giới vững chắc.

Mặt khác, còn có thể giúp loại trừ một chút chất bẩn.

Cục lông nhỏ thôn phệ quá nhiều thần văn, nó có thể tiêu hóa hết được sao?

Có chất bẩn nào lưu lại bên trong không?

"Cục lông nhỏ, ngươi hấp thu thần văn thì có trường hợp nào tiêu hóa không ổn không?"

"Gì a?"

Bên trong biển ý chí, âm thanh của Cục lông nhỏ vang lên: "Không hiểu, cái gì?"

"Chính là ngươi ăn nhưng không ăn được hết, bên trong vẫn còn có một chút chất bẩn, có hiểu không?"

“Đúng, có một chút..."

"Không sao, ta nện cho ngươi mấy trăm chùy, cam đoan sẽ có thể tiêu hóa hoàn toàn!"

"Ngất đó!"

"Đừng sợ, ngất rồi thì cũng thoải mái, lần trước dung chùy nện ngươi mấy cái, không phải ngươi cảm nhận được chỗ tốt rồi sao?"

Cục lông nhỏ giống như đang suy ngẫm, qua một hồi mới hào hứng đáp: "Được, được!"

Hình như Tô Vũ nói rất có lý, ngất xong liền thoải mái.

Dễ chịu!

Tô Vũ chơi đến quên cả trời đất, chơi một hồi thì đã lên tới... tầng 30.

Thần văn ở mấy tầng trước đều bị hắn đập nát toàn bộ, Bách Đạo các không tiếp tục bổ sung lại.

Có chút tiếc nuối!

Bách Đạo các không đủ kiên trì a, hẳn là nên một mực bám theo mình để mà hao tổn, chính mình chưa hẳn hao tổn qua được nó mà.

Tới tận bây giờ Tô Vũ mới mơ hồ cảm nhận được tình huống mà Triệu Lập lão sư nói lúc trước, ta chưa hẳn đánh qua được người nào, thế nhưng ta có thể mài chết ngươi, lực bền bỉ cực kỳ cường đại!

Ý chí lực của Tô Vũ so với Đằng Không thông thường đều bền bỉ hơn nhiều.

Thần khiếu của hắn nhiều, khôi phục rất nhanh.

Lực nén mạnh, nội tình mạnh.

Tầng 30, tầng này xem như tiến vào lĩnh vực của Đằng Không cao trọng.

Bên trong chỉ có duy nhất một viên thần văn!

Có điều lại là thần văn nhị giai cao cấp!

Đặc tính của nó cũng làm cho Tô Vũ cảm thấy rất hứng thú: Nhất kích va chạm!

Thần văn của Tô Vũ rung động, bản thân hắn cũng đang run rẩy!

Run rẩy không ngừng!

Trong không gian, cả người Tô Vũ đang không ngừng run run, những thần văn khác cũng đang run rẩy, điều này khiến Tô Vũ cảm nhận giống hệt như ngày đó bị Khoách Thần chùy nện, nện cho cả người run rẩy!

Thần văn này quá thú vị!

Nếu mình có thể phác họa ra thần văn giống vậy, nhất kích đập xuống, thần văn của kẻ địch run lên, ý chí lực rung chuyển, biển ý chí chấn động, lại phối hợp với chùy nhỏ thì chắc chắn hiệu quả kết hợp sẽ khiến ngay cả thân thể địch nhân đều phải chịu ảnh hưởng.

Tô Vũ lại tiếp tục hao phí hàng loạt thời gian ở tầng 30, vốn hắn muốn kẹt lại một thời gian tại ải này, kết quả hắn phát hiện hình như Bách Đạo các không cho hắn kẹt quan, hẳn là chỉ tại mỗi cảnh giới cực hạn thì mới được!

Mặc dù như thế, hắn vẫn có thu họach to lớn!

Tầng 30 cung cấp ý chí lực cho Tô Vũ trong 3 giờ, khi thần văn vỡ vụn cũng cung cấp hàng loạt dư vị thần văn.

Chữ "Chậm" bắt đầu tấn cấp tới nhị giai.

Mà Thần khiếu của Tô Vũ đã mở ra trọn vẹn 120 cái.

So với lúc mới tiến vào, hắn đã mở thêm 5 Thần khiếu.

Vượt qua ngoài mong đợi của hắn.

...

Thời gian bên ngoài đã trôi qua một ngày một đêm.

Hiện tại là sáng ngày 13.

Dạ hội lửa trại đã tan cuộc!

Không ít học viên đã quay về.

Bất quá vẫn còn có người ở lại đây, lúc này đã chơi một đêm, có người bỗng nhiên hô lên: "Má nó, cuối cùng cũng đến tầng 30 rồi!"

Tới tầng 30 thì số lượng đã giảm bớt.

Cho nên Tô Vũ đến 30 tầng thì cũng đã lưu danh.

Bách Đạo các chỉ ghi chép tên ở tầng cao nhất của một người.

Tỉ như Diệp Bá Thiên, nếu tầng 100 này có 100 người, Diệp Bá Thiên bị những người đó thay thế, tên của ông sẽ tan biến.

Hoặc là Diệp Bá Thiên đột phá vô địch, lại đến đây đi lại một lần, vô địch tự nhiên sẽ tiêu tan danh tự.

Bất quá rõ ràng, tên của Diệp Bá Thiên sẽ không biến mất.

Chu Phá Long ở tầng 99 nếu đến vô địch rồi đến đây phá quan lại một lần, tên của ông ta cũng sẽ tan biến.

Tầng 30 là ranh giới của Đằng Không thất trọng.

Đến tầng 30, người vây xem cũng thấy hứng thú, không bao lâu lại có người tới, cười ha hả nói: "Có ai đánh cược không, ta cược Tô Vũ có thể lên tới tầng 38!"

"Ta đoán leo 35 tầng là hết mức rồi! Hắn tiêu hao không nhiều à?"

"Khẳng định là tiêu hao không nhỏ!"

"..."

Mọi người ngươi một lời ta một câu, rất nhanh liền tổ chức đánh cược.

Đại Hạ phủ ưa thích cược điểm công huân, mà Đại Minh phủ thì không giống thế, số người cược điểm công huân không nhiều, tiền đặt cược phần lớn đều đa dạng hơn hẳn.

Thua thì cởi truồng chạy một vòng quanh học phủ, nhảy sông, mặc đồ nữ... Đủ loại đều có.

Cách đó không xa, trên một đình lầu.

Ngưu Bách Đạo không tiếp tục lưu lại dưới Bách Đạo các mà đã chạy đến nơi này, trong gian phòng hướng ra hồ lớn, mấy ông lão đang ngồi uống trà, ăn bữa sáng.

Có lão nhân lên tiếng: "Lão Ngưu, ngươi cảm thấy hắn có thể đi đến tầng nào?"

"Tầng 40!"

Ngưu Bách Đạo nói rất chắc chắn: "Hắn có thể kéo dài đến bây giờ, mọi người cũng biết không phải là vì tiêu hao lớn, ta thấy hắn là đã thu họach lớn, chưa hẳn đã tiêu hao cái gì."

"Ta đoán hắn chỉ tới tầng 39 thôi, tầng 40 chỉ sợ rất khó!"

"Đánh cược không?"

Ngưu Bách Đạo cười cười bảo: "Lão Vương, cược đi, nếu ngươi thua, ngươi đi Chư Thiên chiến trường đánh chết một tôn Nhật Nguyệt, hoặc là bị người ta đánh chết, ta sẽ tới thu thần văn của ngươi, thần văn của ngươi ấy, ta đoán thật sự có thể diễn hóa thành thức hải bí cảnh!"

"Cút đi!"

Lão nhân kia cười mắng một tiếng, rất nhanh bèn nói: "Không cá cược cái này, không có ý nghĩa gì cả! Nếu Tô Vũ thật sự đến được tầng 40, ta sẽ cho hắn một chút đồ tốt, bản《 Quy Nhất quyết 》của ta sẽ tặng hắn, có lẽ tiểu tử này sẽ có chút thu họach."

《 Quy Nhất quyết 》là bản công pháp đặc biệt của Vương phó phủ trưởng, không bằng《 Hợp Thần pháp 》nhưng lại có lợi cho việc hợp nhất Thần khiếu, mang tới một chút tác dụng phụ trợ.

Ngưu Bách Đạo bật cười, "Ngươi cũng biết tặng đồ nhỉ, thứ này với chúng ta không đáng tiền, đối với tiểu tử kia có lẽ sẽ có ít tác dụng dẫn dắt. Hắn suy luận ra được công pháp, ta đoán không hoàn toàn là vì di tích hay truyền thừa gì đó, ta thấy trong Hợp khiếu pháp của hắn có bóng dáng của《 Dung Khiếu quyết 》, cổ nhân sẽ dùng《 Dung Khiếu quyết 》. Tiểu tử này hẳn là tự mình tăng thêm rất nhiều thứ, dù cho không nhận được truyền thừa, ta thấy thành tựu của hắn cũng không thấp."

Mấy ông lão gật đầu, thực ra bọn họ cũng đều đã nhận thấy.

Bên ngoài có người nói Tô Vũ chỉ giỏi dựa vào truyền thừa, đổi thành ta thì ta cũng làm được... Vô nghĩa.

Kẻ yếu vô tri nên mới mạnh miệng, cường giả thì nhiều ít gì sẽ nhìn ra vài thứ.

Mấy người không nói tiếp, chỉ nhàn rỗi ngồi uống trà, tiếp tục quan sát.

Mà Tô Vũ cũng một đường ổn định vô cùng, tiếp tục dùng thời gian siêu chậm để tan biến khỏi danh sách trên tầng 30, chưa hề đi ra cũng không lưu danh, bảo trì tốc độ chậm rì rì tiếp tục đi tới.

Bình luận

Truyện đang đọc