VẠN TỘC CHI KIẾP

“Đấy là Phệ thần cổ tộc phải không?”

Đại Tần vương vô cùng đau đầu, ông nhớ lại, mấy trăm năm trước có một quả cầu lông xù rất lớn, thân ảnh như ẩn như hiện, có một ngày vô địch đại chiến, quả cầu lông xù nọ chợt lóe qua, một vị vô địch Thần tộc thê lương phát hiện tất cả thần văn của mình đã không còn, biển ý chí cũng sắp hỏng mất, thì ra là bị quà cầu lông xù kia ăn sạch.

Sau đó đương nhiên gã đã bị người ta xử lý.

Có lẽ đó là vị vô địch chết thê thảm nhất!

“Có phải ta nhìn nhầm hay không?”

Ông lại xem tiếp, nhưng không thể thâm nhập tra xét, nếu không sẽ kinh động biển ý chí của đối phương, vậy thì không cần thiết.

“Aiiiz!”

Đại Tần vương thầm thở dài, tiểu tử này, ông muốn đá hắn về Nhân cảnh rồi đấy.

Mang theo thứ kia ra cửa, lá gan lớn thật.

Phệ thần cổ tộc, tộc này lại xuất hiện rồi sao?

“Do Hồng Đàm bắt được à?”

Ông hồi tưởng lại, rất có thể, tên ngốc Hồng Đàm kia cái gì cũng dám bắt về.

“Chắc không sao, có lẽ vật nhỏ này tự mình chạy ra, nếu có kẻ tìm kiếm thì đã sớm tìm rồi, gần đây không nghe nói có động tĩnh gì.”

Đại Tần vương tự hỏi, phán đoán thế cục, cảm thấy nguy hiểm không lớn.

Có lẽ biên giới hoặc thông đạo mở ra ngoài ý muốn, nên nó đã chạy ra.

Ông không quá sợ hãi.

Ông không phải Văn Minh sư, ông là Chiến Giả, Chiến Giả đỉnh cấp, xét trong vạn giới thì cũng là cường giả vô địch xếp hạng rất cao, quả cầu lông xù mà tới thật thì Đại Tần vương cũng tự tin rằng mình có thể bắt lấy nó.

Nhưng Tô Vũ còn nhỏ tuổi, lần đầu tiên đến đây, còn mang theo một vài thứ khiến người ta kiêng kị làm ông cảm thấy bất đắc dĩ.

Nhìn vài lần, ông không xem nữa.

Sau đó ông như nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Trần Long trong đám người, mỉm cười thiếu tự nhiên, mở miệng nói: “Trần Long tướng quân.”

“Đại nhân!”

Trần Long vội ngẩng đầu, hành lễ, vẻ mặt sùng bái, “Có mạt tướng!”

“Không cần câu nệ.”

Đại Tần vương cười nhạt, cảm thấy không quen, trong lòng thở dài một tiếng, cuối cùng không cười nữa, vài vị Nhật Nguyệt bên cạnh không dám nhìn ông cười, đã sôi nổi lảng tránh.

Ông khôi phục sự lạnh nhạt, lúc này, toàn bộ đại điện như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Vài vị Nhật Nguyệt mắng thầm trong lòng, Đại Tần vương bệ hạ đừng cười thì hơn.

Nụ cười đáng sợ chết đi được!

Lãnh khốc tốt hơn nhiều, không biết cười thì đừng cố, cười lên... đáng sợ kinh khủng khiếp luôn.

Đại Tần vương lạnh mặt, nhưng giọng thì bình thường, mở miệng nói: “Mấy năm nay Trần tướng quân nhiều lần lập chiến công, công huân không ít, thời gian mười mấy năm, từ binh sĩ đi tới một bước này, tướng chủ Trấn Ma quân muốn xuất ngũ trở về Đại Hạ phủ... Đại Hạ phủ muốn đề bạt Hoàng Đằng lãnh đạo Trấn Ma quân, ta không tham dự chuyện này, ta chỉ kiến nghị, Hoàng Đằng làm soái, Trần tướng quân có thể tranh thủ trở thành chủ tướng, Trần tướng quân am hiểu đấu tranh anh dũng hơn.”

Trần Long cười ngây ngô, “Ta sẽ cố gắng! Thực lực ta hơi kém, nhưng ta nhất định sẽ tranh thủ! Hoàng Đằng có thiên phú, nhưng chúng ta không yên tâm đem mấy chục vạn huynh đệ trong quân giao cho hắn!”

Giữa sân, không ít người đều đồng tình.

Một vài tướng lĩnh quân đội đều rất thẳng thắn.

Trần Long nói không sai, tuy Hoàng Đằng mạnh nhưng chưa chắc đã biết lĩnh quân, thiên phú tốt, thực lực mạnh không nghĩa là biết đánh giặc.

Đại Tần vương cũng cười, nụ cười chợt lóe rồi biến mất, những người khác không có cơ hội nhìn thấy, ông nói: “Hình như Đông Ly thành có một vị sắp thăng cấp Địa binh sư tới, lần này ngươi có công, cho ngươi đi trước mời chào, làm ra một ít binh khí thượng giai cho tướng sĩ dưới trướng ngươi.”

“Sắp thăng cấp Địa binh sư?”

Ánh mắt Trần Long sáng ngời, vội nói: “Đại nhân, hiện tại ta có thể đi luôn không? Bằng không đám tiểu nhân canh cửa kia sẽ báo cho các quân đoàn, lát nữa sẽ có người cướp với ta!”

Đại Tần vương khẽ gật đầu, “Đi đi thôi, chính ngươi có lẽ cũng nên nhờ người ta đúc giúp một thanh Địa binh.”

“Đa tạ đại nhân!”

Trần Long vui mừng, Địa binh sư thật sự không nhiều lắm.

Một bộ phận ở Nhân cảnh, một phần nhỏ ở tiền tuyến, dù sao Địa binh sư cũng là bảo bối, không thể tùy tiện kéo đến Chư Thiên chiến trường. Tại đây, trừ Thiên Đúc vương, hiện tại các đại quân đoàn không có quá nhiều Địa binh sư, tính ra toàn bộ chiến trường chỉ có không đến 20 người.

36 phủ, không phải phủ nào cũng có một người.

Đại Hạ phủ chỉ có một vị Địa binh sư, đương nhiên sẽ không tới chiến trường Chư Thiên, dù Trần lão muốn đi thì Hạ hầu gia cũng sẽ không cho lão tới, binh sĩ Trấn Ma quân muốn xin binh khí thì phải đợi trợ cấp từ hậu phương.

Đại bản doanh có vài vị Địa binh sư không phủ không phe phái, nhưng mấy tên khốn ấy mỗi lần đúc binh đều ra giá cao dọa người.

Sắp thăng cấp Địa binh sư!

Trần Long vui mừng tột độ, quên luôn cả Đại Tần vương ở đây, y phải tranh thủ tới trước được trước!

Thăm hỏi vài vị tướng lĩnh một tiếng, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi đại điện, trong chớp mắt, y cưỡi một con Thiên Mã nhanh chóng rời đi.

Y vừa đi, trong đại điện, có người nhỏ giọng nói: “Đại nhân, Trần Long chỉ là Sơn Hải, chỉ sợ khó thuyết phục được đối phương, không bằng để ta đi mời chào.”

“Ngươi?”

Đại Tần vương bình thản, “Không phải nhị đệ tử của Thiên Đúc ở trong quân ngươi sao, còn muốn mời chào cái gì? Quân bị của Trấn Ma quân giống nhau, nếu mời chào được một vị Địa binh sư thì thực lực cũng tăng lên một ít, các ngươi mời chào về để cung phụng như tổ tông à?”

“...”

Vài vị Nhật Nguyệt không nói gì, có chút bất đắc dĩ.

Đáng tiếc!

Nhưng vẫn có người hiếu kỳ hỏi: “Đại nhân, ai tới chiến trường vậy? Sắp thăng cấp Địa binh sư, chẳng lẽ là Bát đệ tử của Thiên Đúc vương đại nhân?”

“Không phải.”

Đại Tần vương không nhiều lời, qua loa đáp: “Chư quân tu luyện đi, chờ mong lần gặp các ngươi tiếp theo, cũng là kiến công lập nghiệp vì Nhân tộc!”

Dứt lời, Đại Tần vương đã biến mất.

Ông đi rồi, những quân sĩ kia thở hắt ra, nói thầm: “Đại Tần vương bệ hạ vừa mới cười à? Ta còn không dám nhìn, nghe nói ngài cười rất đáng sợ.”

“Đúng vậy, ta cũng không dám nhìn, mà đội trưởng của ta gan lớn lắm, lần trước hắn tới thụ công vậy mà nhìn đấy, còn nói Đại Tần vương cười với hắn, vừa rồi ta còn không dám ngẩng đầu.”

“Ta cũng không dám, bệ hạ còn vỗ vai ta, ta chuẩn bị gửi bộ quần áo này về nhà cho con trai ta nhìn xem, cha hắn rất giỏi đấy, quần áo này 1000 điểm công huân. Không, 1 vạn điểm công huân cũng không bán!”

“Hai vạn điểm có bán hay không?”

“Bán!”

“...”

Các tướng lĩnh Nhật Nguyệt nghe bọn họ đàm luận đều cười rộ lên.

Một đám thô thiển!

Nhưng bọn họ cũng không ngại nghe xem người khác nghị luận thế nào về Đại Tần vương, chính mình không dám nói, nghe người ta nói cũng rất hay, Đại Tần vương sẽ không khó xử những binh lính lập công này.

Chờ bọn họ nghị luận xong, một vị tướng lĩnh Nhật Nguyệt mới lên tiếng: “Đại nhân cũng thật là, Đúc Binh sư tới đây lẽ ra nên cho cạnh tranh công bằng, thế mà ngài lại cố ý cho tiểu tử Trần Long kia chiếm tiện nghi!”

“Chưa chắc hắn đã thành công mượn sức, chư vị, sao không cùng đi nhìn xem? Gần đây đại chiến thường xuyên, dù không đúc binh thì giúp đỡ sửa chữa binh khí cũng tốt, người sắp thăng cấp Địa binh sư hẳn là có thể sửa chữa Địa binh đi?”

“Chắc là không thành vấn đề!”

Đám người sôi nổi chạy ra ngoài, đi xem cũng tốt, không chừng lại nhặt được vận may thì sao!

Bình luận

Truyện đang đọc