VẠN TỘC CHI KIẾP

Trong đám người, một vị lão nhân ho nhẹ một tiếng: "Ngọc Văn, lời không thể nói lung tung! Vạn phủ trưởng dẫn dắt học phủ cường đại lên, hiện tại chính là thời kỳ đỉnh phong, hết thảy phát triển cũng rất thuận lợi!"

Hạ Ngọc Văn nghiêng đầu nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói: "Ta chỉ nói là, có hi vọng có khả năng này!"

Không để ý tới vị đó, Hạ Ngọc Văn tiếp tục nói: "Trần Vĩnh là Lăng Vân cửu trọng, cũng không ra khỏi học phủ, rất khó đối phó, học sinh của hắn chính là nhược điểm, nếu đều không thể giải quyết, vậy còn tranh chức đệ nhất học phủ làm gì!"

Nhìn về phía mọi người, Hạ Ngọc Văn thản nhiên bảo: "Đơn thần văn nhất hệ mà chỉ một tên nhãi Tô Vũ cũng không có cách nào giải quyết sao?"

Có người có chút mất mặt, có người thầm mắng một tiếng, học sinh của ngươi không phải cũng không giải quyết nổi hay sao!

Kém chút đã bị người ta đánh chết tươi!

Còn dám nói chúng ta?

Hội nghị của Đơn thần văn nhất hệ, cái tên này đột nhiên chạy tới vốn đã khiến mấy người bất mãn, hiện tại thấy y tỏ vẻ mình mới là lão đại, không ít người càng thêm khó chịu trong lòng.

Cảm thấy Chu Bình Thăng quá yếu nhược!

Đổi thành Trịnh Ngọc Minh ở đây thì Hạ Ngọc Văn tuyệt đối không phách lối như vậy.

Trong đám người, còn có vài vị cường giả Lăng Vân cửu trọng, đáng tiếc, những người này cũng không nguyện ý ra mặt, thế nên không ai nói cái gì, mặc cho Hạ Ngọc Văn phát ngôn bừa bãi.

Bọn hắn không lên tiếng, Lưu Hồng lại chủ động trả lời: "Trước đó Chu viện trưởng cũng nói qua việc này với ta, lúc ấy ta đã đưa ra một đề nghị, Chu viện trưởng nói sẽ suy tính một chút, ta không biết hiện tại viện trưởng nghĩ như thế nào?"

Hạ Ngọc Văn liếc mắt nhìn gã, thản nhiên phất tay, "Lưu Hồng, nói thử xem! Năm đó đám người này chỉ có ngươi là có đầu óc nhất, mặc dù thực lực thì chênh lệch quá!"

Lưu Hồng cũng không để ý tới lời khinh miệt của đối phương, bình tĩnh đáp: "Để Tô Vũ tiến vào Đằng Không!"

"Càn rỡ!"

"Nói lung tung!"

"..."

Không ít người quát lớn, Lưu Hồng cũng không thèm để ý, thở dài: "Nói thật, học viên của chúng ta bây giờ... Nói như thế nào nhỉ, hoàn toàn là kém hơn hẳn, top 10 của Bách Cường bảng hiện tại chỉ có mỗi một mình Địch Phong, những người khác nếu không phải là tuổi tác vượt qua 30 thì là đã tấn cấp Đằng Không!"

"Kỳ thật trong số Đằng Không vẫn có không ít thiên tài!"

"Hết lần này tới lần khác Bách Cường bảng hiện tại... nói một câu Chu sư huynh hẳn sẽ không quá cao hứng, dù cho là Địch Phong, kỳ thật cũng thua xa Chiêm Hải đứng đầu."

"Cho nên mới có phiền toái của chúng ta bây giờ! Nhưng nếu Tô Vũ tấn cấp Đằng Không thì sao?"

"Một tên Đằng Không có thể thay đổi được gì à?"

"Không chỉ không thể mà nếu đến Đằng Không, chúng ta có rất nhiều thủ đoạn trừng trị hắn!"

Lưu Hồng tiếp tục nêu ra ý kiến của mình: "Đằng Không còn có một số nhiệm vụ cố định, bao gồm cả sát hạch hằng năm, tùy tiện ném một cái nhiệm vụ cho hắn, Tô Vũ cũng sẽ chịu không nổi! Không được thì an bài hắn đến Chư Thiên chiến trường đóng quân mấy năm, nếu hắn chưa Đằng Không, cứ ở trong học phủ thì dù chúng ta mạnh hơn lại có thể làm gì hắn? Hạ sư huynh, cho dù là ngươi, chẳng lẽ dám ở học phủ ra tay với một học viên sao?"

Lưu Hồng cười nói: "Cho nên, thoạt nhìn là giúp địch, trên thực tế lại là vì hạn chế Tô Vũ, mà bây giờ chúng ta đang có cơ hội, ném hắn tiến vào thức hải bí cảnh. Với độ tinh thuần ý chí lực của thức hải bí cảnh, dù cho Tô Vũ không thể tiến vào Đằng Không thì cũng sẽ đến cực hạn, đến lúc đó, tùy tiện thôi động mấy lần thì hắn liền tiến vào Đằng Không, thậm chí đều không thể hoàn thành việc phác họa thần văn chiến kỹ!"

Lưu Hồng thở dài, "Giúp một người chưa chắc là thật sự giúp hắn! Nếu bây giờ cứ muốn phân cao thấp với Tô Vũ sẽ không có ý nghĩa gì, ngược lại còn hao tổn chúng ta. Đám thiên tài như Hoàng Khải Phong, Chu Hoành vốn đều có hi vọng tiến giai Đằng Không, hiện tại gây ra chuyện như vậy... chậm trễ đi biết bao nhiêu việc!"

Gã giải thích một phen, có người tỏ vẻ khác thường ngay.

Có người nhìn gã một hồi, cảm giác hình như cũng rất có lý.

Dù cho là Hạ Ngọc Văn, giờ phút này cũng khẽ gật đầu, cảm thấy nghe có vẻ không sai lắm.

Chu Bình Thăng lại cau mày quát: "Để cho hắn tiến vào thức hải bí cảnh? Đây chính là bảo địa! Còn nữa, người nào có thể bảo chứng hắn nhất định sẽ đột phá Đằng Không? Nếu hắn không đột phá thì sao? Ta thấy hắn hình như nắm giữ Khoách Thần quyết! Khoách Thần quyết là cái gì thì tất cả mọi người đều không quá rõ ràng, nhưng mọi người cũng biết tình huống của Triệu Lập, thế mà còn muốn giúp hắn? Lưu Hồng, cẩn thận thông minh quá sẽ bị thông minh hại!"

Lưu Hồng suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: "Cũng phải! Nếu thực sự không được, chỉ có thể tìm vài học viên trong top 10 hỗ trợ, hoặc là nhờ học viên ở Vạn tộc học viện, hoặc là học viên cũ ở khu Dưỡng Lão..."

Lời này vừa nói ra, Chu Bình Thăng trầm ngâm chốc lát: "Nhất hệ chúng ta có không ít học viên cũ! Kẹt tại dưỡng tính đỉnh phong hay Vạn Thạch cửu trọng đều có vài vị! Nếu nói về thực lực, thậm chí họ không kém gì Chiêm Hải!"

Học viên cũ rất nhiều, thế nhưng Đằng Không là một cửa ải, rất nhiều người kẹt tại cánh cửa này mấy chục năm đều không có cách nào vượt qua.

Các học viên cũ ấy có thần văn mạnh mẽ, ý chí lực mạnh mẽ, thân thể cũng rất cường đại.

Chiến kỹ nhiều, thần văn nhiều, trừ việc không cách nào tấn cấp thì chiến lực thậm chí còn mạnh hơn cả Chiêm Hải!

Chu Bình Thăng nói xong lại cau mày: "Nhưng học phủ có quy củ, dưới 30 tuổi là một nhóm, trên 30 tuổi là một nhóm khác..."

Lưu Hồng mỉm cười, "Chu sư huynh, ta biết, cũng biết cái tên Tô Vũ kia chuyên dùng quy tắc!"

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Hạ Ngọc Văn cùng Chu Bình Thăng đều rất khó coi.

Lưu Hồng bình tĩnh nói: "Bất quá... Chúng ta mới là người chế định ra quy tắc! Tùy tiện tổ chức một cuộc tranh tài, không giới hạn với người dưới 30 tuổi mà chỉ cần dưới Đằng Không là được. Ta chỉ cần lấy ra thứ mà Tô Vũ mong muốn, hắn có thể không động tâm sao? Một khi động tâm, quy tắc ngay tại tầm tay của chúng ta!"

Lưu Hồng bày mưu nghĩ kế, tự tin nói: "Nói thí dụ như, Tô Vũ muốn tấn cấp Vạn Thạch, Vạn Thạch hợp khiếu rất khó, Thiên Nguyên quả có trợ giúp không nhỏ cho việc hợp khiếu, hợp khiếu đan cũng thế, Thanh khiếu phù cũng có thể... Tô Vũ có muốn không?"

"Nhất định là muốn, với sự tự tin của hắn, hắn có tới tham gia không?"

Lưu Hồng tiếp tục hiến kế: "Mặt khác, chúng ta thậm chí có thể lấy suất vào thức hải bí cảnh xem như phần thưởng! Đến lúc đó, vạn tộc học viên, thiên tài khóa khác chỉ cần dưới Đằng Không đều sẽ tới tham dự! Thậm chí có thể dùng một cái danh sách để khiến đám Chiêm Hải ra tay với Tô Vũ!"

"Ai mà không muốn tiến vào? Ai mà không muốn tấn cấp Đằng Không?"

Lưu Hồng tự tin, "Đến lúc đó, còn cần người của chúng ta ra tay sao? Những kẻ vì danh ngạch kia tự nhiên sẽ xuống tay với Tô Vũ, có bao nhiêu tàn nhẫn liền sẽ trút sạch, bởi vì Tô Vũ đích thật là một kẻ tranh đoạt hùng mạnh nhất trong số đó!"

Lưu Hồng nói một hồi, nhấp một ngụm trà, rồi lại tiếp tục: "Thủ đoạn đối phó với Tô Vũ rất nhiều, chỉ là xem chúng ta có nỡ bỏ ra hay không! Trên thực tế, trước đó ta đã tổn thất rất lớn, còn tiếp tục như thế, không phải danh ngạch vào thức hải bí cảnh liền có thể thay thế!"

Không ít người gật đầu, có người mở miệng hùa theo: "Không sai! Cách của Lưu Hồng rất tốt, ta vẫn tương đối tán thành!"

"Ta cũng cảm thấy không tồi, không thể bắt học viên của chúng ta đi liều mạng, phế đi mấy tháng, chậm hơn người khác một bước, Bách Cường bảng bị giảo loạn, tổn thất đối với chúng ta chỉ có thể càng ngày càng lớn!"

"..."

Một đám người cũng bắt đầu dồn dập đồng ý, cảm thấy mấy phương án kia cũng không tệ.

Để Chiêm Hải thậm chí một đám người ở khu Dưỡng Lão đi thu thập Tô Vũ, trả giá đắt, lại không cần người nhà liều mạng, cách này không còn gì thích hợp hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc