VẠN TỘC CHI KIẾP

Đại Hạ phủ.

Hạ Hầu gia thấy huyệt Thái Dương đau nhức, lại là ám sát?

Y nghiêng đầu nhìn về phía Nam Nguyên, cau mày, ánh mắt có chút tối tăm, là Trần Vĩnh thật sao?

Không kiêng nể gì ám sát như thế, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.

Vừa định làm gì đó, y lại thu được một tin tức.

“Hầu gia, một vị Sơn Hải Đại Ngô phủ bị ám sát.”

Tin tức này khiến Hạ Hầu gia ngây ngẩn cả người, chuyện gì vậy?

Có người đục nước béo cò à?

Lúc trước y cũng suy đoán là Trần Vĩnh, nhưng hiện tại... Đại Ngô phủ cách Đại Hạ phủ rất xa, dù Trần Vĩnh lợi hại cỡ nào đi nữa, nhưng y có thể vừa giết người ở Nam Nguyên, sau đó lại chạy tới Đại Ngô phủ giết người trong nháy mắt sao?

Hạ Hầu gia cau mày, sự tình càng ngày càng phức tạp.

Có người muốn âm thầm quấy đục dòng nước bẩn ở Đại Hạ phủ?

Nhưng, ai sẽ làm như vậy?

Giết người ở Nam Nguyên có ý nghĩa gì không?

Nam Nguyên có cái gì, có lẽ có di tích, nhưng có người Hạ gia ở đây, dù giết sạch mọi người thì có thể thu được lợi ích gì?

Hạ Hầu gia bối rối, truyền âm cho Nhật Nguyệt ở Nam Nguyên: “Không phải cùng một người, vừa rồi có một vị Sơn Hải Đại Ngô phủ bị ám sát! Nghiêm tra xem, đúng rồi, mấy người đã bị giết, ngươi không có bất luận phát hiện gì à?”

“Hẳn là hung thủ còn ở trong thành, ta đã bày đại trận, không có dấu hiệu bị phá hỏng. Cho nên hung thủ chắc chắn còn ở trong thành!”

“Mấy người Trương Hành có phát hiện ra cái gì không? Có điểm gì giống nhau hay không? Hoặc là manh mối khác?”

“Điểm giống nhau?”

Giờ phút này, cường giả Nhật Nguyệt cảnh tự hỏi một trận, hồi lâu sau mới truyền âm đáp: “Nếu nói là giống nhau, bọn họ đương nhiên đều tới đây vì tìm kiếm di tích, mặt khác hình như không có nữa, hoặc là thật sự đã phát hiện cái gì mà chúng ta không phát hiện. À phải, hình như bọn họ đều từng đến nhà Tô Vũ, không biết có phát hiện gì hay không.”

Trong phủ thành chủ.

Hạ Hầu gia gõ bàn, lặp lại từng manh mối, đều tới tìm di tích, đều từng đến nhà Tô Vũ...

Ánh mắt y nheo lại, đều từng đến nhà Tô Vũ sao?

Hồi lâu sau, Hạ Hầu gia thở dài một tiếng, truyền âm qua: “Không cần tra xét nữa, dẫn người rút khỏi Nam Nguyên, nói cho mọi người, Hạ gia mặc kệ, trừ việc không được động đến người Nam Nguyên, mặt khác, tùy bọn họ! Bỏ phong tỏa đi!”

“Hầu gia!”

“Dựa theo lời ta nói mà làm đi!”

Hạ Hầu gia dứt lời liền tắt truyền âm phù đi.

Y dựa trên ghế, cười nhạo một tiếng, đến cùng là ai làm?

Tô Vũ phái người tới đó ư?

Y không biết, chỉ có chút suy đoán, nhưng chết thì chết, có quan hệ gì với y?

Nếu các ngươi kiến quyết đi tìm di tích, vậy các ngươi cứ liều mạng mà tìm đi.

...

Trong Nam Nguyên thành.

Thống lĩnh Nhật Nguyệt cảnh nhíu mày.

Mặc kệ?

Có ổn không?

Dù không tán thành với quyết định này, nhưng thống lĩnh vẫn nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Ta đã xin chỉ thị Hầu gia, ý Hầu gia là nếu mọi người tự muốn tới, Hạ gia không có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo hộ chư vị! Nếu không tìm thấy hung thủ, Đại Hạ phủ cũng không hao phí nhiều tinh lực tra xét! Chư vị, tự cầu nhiều phúc đi!”

Dứt lời, y bay lên trời rồi biến mất trước mắt mọi người, thanh âm truyền xa: “Long Võ Vệ, rút lui khỏi Nam Nguyên, kẻ ngoại lai không được đả thương người Nam Nguyên, phá hủy cái gì đều bồi thường gấp trăm lần, mặt khác... Chư vị tùy ý!”

Dứt lời, người đã hoàn toàn biến mất.

Trong thành, Long Võ Vệ nhanh chóng sắp xếp lại đội ngũ rồi trật tự rút lui.

Thấy tình cảnh này, mọi người ngơ ngác nhìn nhau!

Hạ gia mặc kệ?

Đáng chết!

Một vị Lăng Vân cửu trọng cảnh vừa bị giết, Hạ gia lại mặc kệ!

Hạ gia mặc kệ, bọn họ làm sao bây giờ?

Người nọ rốt cuộc muốn làm gì?

...

Trên sân thượng, Tô Vũ đi ra từ trong lôi đài, nhíu mày nói: “Hạ gia muốn rút lui ư? Bọn họ không chịu trách nhiệm như vậy thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, trời sáng rồi, ta đi đây, các ngươi có đi hay không?”

Hoàng Hạc lộ vẻ mặt chấn động, vội đáp: “Ta đi, Hạ gia đã mặc kệ rồi, này... kẻ giết người ở ngay địa bàn Hạ gia...”

Tô Vũ tức giận mắng: “Đâu có giết người Hạ gia, đó còn không phải là người Đại Hạ phủ, các ngươi cảm thấy chúng ta tới tìm di tích, Hạ gia sẽ vui lòng sao? Hạ gia không ra tay đã tốt lắm rồi, hiện tại người khác giúp bọn họ xả giận, nếu ta là người Hạ gia, ta cũng không nhúng tay! Mặc kệ các ngươi ở đây, không chừng vẫn còn có người chết nữa!”

Nghe vậy, Hoàng Hạc bất đắc dĩ, gật đầu nói: “Cũng đúng, Hạ gia không ra tay chính là nể tình, người khác tới giết người, bọn họ cũng sẽ không để ý, nên đi thôi! Thật đáng sợ, Lăng Vân cửu trọng đấy, nói chết là chết!”

“Đối phương yếu nhất cũng là Sơn Hải cảnh, có khả năng là Nhật Nguyệt, khó trách Hạ gia lười vì chúng ta mà đối nghịch với người nọ, thế này là đồng nghĩa với việc tuyên bố với kẻ giết người kia là ngươi cứ việc giết, chúng ta mặc kệ!”

Hoàng Hạc buồn bực, chạy thôi!

Ở lại tiếp, ai biết người chết tiếp theo là ai.

Nam Nguyên nho nhỏ tiềm tàng một vị cường giả có thể nháy mắt hạ gục Lăng Vân cửu trọng, quá nguy hiểm!

Tô Vũ trực tiếp thu hồi lôi đài.

Hắn nhìn về phía đám người tán loạn bên dưới, hô lớn: “Có ai cùng chúng ta đi Phủ thành Đại Hạ phủ không?! Trên đường không quá an toàn, ta sợ chết, huynh đệ nào có Sơn Hải cao trọng hộ đạo muốn đồng hành với chúng ta không?”

“Ai nguyện ý đi cùng ta, ta tặng Văn Binh Huyền giai!”

Tô Vũ lại hô to, “Văn Binh Huyền giai đấy, rất đáng giá!”

Lời này vừa nói ra, trong đám hoảng loạn bên dưới bỗng có người hỏi: “Thôi huynh, Văn Binh ấy là do chính ngươi chế tạo ư?”

Mọi người đều có Văn Binh Huyền giai, không tính là cái gì.

Nhưng Thôi Lãng bỗng nhiên nói sẽ đưa tặng Văn Binh Huyền giai. Hắn là Đúc Binh sư, điểm này không ít người biết.

Tô Vũ cười lớn, đắc ý nói: “Đương nhiên! Chẳng lẽ ta còn phải mua chắc?”

Nghe vậy, không ít Sơn Hải đều nhìn về phía hắn.

Đúc Binh sư Huyền giai!

Toàn bộ Đại Hạ phủ cũng chỉ có một vị Đúc Binh sư Địa giai!

Ở lĩnh vực Đúc Binh sư, Huyền giai đã là trụ cột vững vàng!

Có Sơn Hải kinh ngạc hỏi: “Thôi Lãng, ngươi thật sự đã tiến giai Đúc Binh sư Huyền giai sao?”

“Đương nhiên!”

Tô Vũ cũng không khách khí, Đúc Binh sư Huyền giai địa vị không thấp, giờ phút này hắn trợn mắt nói: “Ta cần lừa các ngươi chắc? Có Sơn Hải cao trọng nào nguyện ý hộ tống chúng ta một đoạn đường hay không, ta tặng Văn Binh Huyền giai. Đương nhiên chỉ là Huyền giai sơ đẳng, cao hơn ta chưa chế tạo được!”

Văn Binh Huyền giai không tính là cái gì, có Sơn Hải nói thẳng: “Hộ tống ngươi thì không thành vấn đề, nhưng tới nhà chúng ta làm khách khanh mấy năm được không?”

“...”

Tô Vũ tức giận: “Nghĩ cái gì đấy! Đại Minh phủ bảo ta ở lại làm nghiên cứu viên trung cấp, ta còn chưa đáp ứng, các ngươi nằm mơ à! Không chịu thì thôi, dù sao ta cũng đi đây, các ngươi thích ở lại thì tùy, địa phương quỷ quái này càng ngày càng nguy hiểm, Hạ gia chạy rồi, kẻ nào dưới Sơn Hải thì cứ cẩn thận, bị giết trong nháy mắt, muốn cầu viện cũng không kịp!”

Có người tiếc nuối, Đúc Binh sư Huyền giai a!

Gia hỏa này không hổ là lãng tử có thể thông đồng cháu gái Nhật Nguyệt cửu trọng, đúng là có vốn liếng.

Vị kia Đại Đường phủ mà biết tiểu tử này thăng cấp Đúc Binh sư Huyền giai, chắc cũng sẽ không phản đối nữa, tiểu tử này còn trẻ như vậy, kiểu gì cũng có hi vọng tiến cấp Địa giai!

Tới Địa giai rồi, tình huống Đại Đường phủ không khác Đại Hạ phủ lắm, cũng chỉ có một vị Đúc Binh sư Địa giai, Thôi Lãng qua bên kia cũng thành nhân vật cấp cao, địa vị của Đúc Binh sư Địa giai tuyệt đối không thấp hơn Nhật Nguyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc