VẠN TỘC CHI KIẾP

“Nói chuyện gì?”

Liễu Văn Ngạn tức vểnh râu, “Ngươi gọi ta là gì?”

“...”

Tô Vũ trêu chọc: “Ngài mới Đằng Không, ta đã là Lăng Vân, còn là Đúc Binh sư, gọi ngài là tiểu lão đệ thì mới phù hợp với tính cách của ta chứ sao.”

“Cút!”

Liễu Văn Ngạn bực bội, cũng hơi xấu hổ buồn bực.

Ta Đằng Không thì làm sao?

Ngươi Lăng Vân thì giỏi lắm à?

Lăng Vân ta giết nhiều rồi, sao, có gì ghê gớm?

Giờ phút này, Liễu đại bá không khỏi ngây người, hồ nghi nhìn thoáng qua cháu trai, “Văn Ngạn, đây là...”

“Thôi Lãng” gọi ngươi là lão sư, chẳng lẽ hắn học sinh của ngươi à?

Liễu Văn Ngạn buồn bực, rầu rĩ đáp: “Là nhóc con được Bạch Phong thu nhận.”

Liễu đại bá tỉnh ngộ, vẻ mặt dại ra.

Tô Vũ?

Tô Vũ cười ngây ngô, “Lão sư, Liễu đại gia, ta phải diễn mà, nhị vị đừng so đo nữa, ta cố ý tới đây thăm lão sư đấy.”

“Cút!”

Liễu Văn Ngạn cạn lời: “Nói nhảm ít thôi, không thể đúc binh quá lâu, nơi quỷ quái này có quá nhiều người giám sát! Tiểu tử ngươi chạy tới đây làm gì, nguy hiểm thế nào ngươi không biết sao?”

“Ta biết, nhưng không sao, hiện tại ta chỉ nổi danh nhờ đúc binh, mặt khác không có gì.”

Tô Vũ đề nghị: “Hình như Liễu đại gia bị thương không nhẹ, thân thể hủ bại, ta có một bộ công pháp chữa thương, ngài có thể thử dùng xem sap.”

Dứt lời, Tô Vũ nhanh chóng đưa mấy thứ cho Liễu Văn Ngạn, “Ngài về tự xem đi, ta sẽ không nói nhiều.”

“Ta sẽ giúp ngài chữa trị binh khí, mặt khác, lão sư, ngài có cần gì không?”

“Ta?”

Liễu Văn Ngạn ngẫm nghĩ rồi lắc đầu đáp: “Không cần, hiện tại ta không thiếu tài nguyên, chỉ thiếu cơ hội, tiểu tử ngươi nói ít thôi, chữa trị xong binh khí thì lập tức trở về đi!”

“Không về!”

Tô Vũ trả lời: “Ta muốn vượt qua Đông Liệt cốc, đi săn giết cường địch!”

“Ngươi!”

Liễu Văn Ngạn tức giận: “Bên kia rất nguy hiểm!”

“Chính vì nguy hiểm nên ta mới muốn đi!”

Tô Vũ trấn an ông: “Lão sư, ta muốn đi từ lâu rồi. Thực lực của ta không yếu, nói thật thì hiện tại lão sư cũng không phải đối thủ của ta, hơn nữa ta có rất nhiều thủ đoạn, đối phó Sơn Hải yếu kém cũng không thành vấn đề!”

“...”

Liễu Văn Ngạn dại ra, ngươi còn có thể đối phó Sơn Hải à?

Tô Vũ phì cười, khẳng định chắc nịch: “Thật mà!”

“Lão sư, ta không còn là tiểu tử nhỏ yếu ngày xưa nữa, không còn là kẻ chỉ biết gào thét bảo ta cho các ngươi công pháp, các ngươi hãy ra tay cứu lão sư của ta!”

Hắn nghĩ tới chuyện ngày đó, cắn răng nói: “Hơn nữa ta sẽ càng ngày càng mạnh hơn. Không cần hò hét, không cần cầu viện ai nữa, ta sẽ tự tay đánh chết đám địch nhân của chúng ta.”

“Lão sư, sớm hay muộn ta thì cũng sẽ đi xử lý một vài kẻ khốn kiếp, để tất cả mọi chuyện không còn tệ hại như bây giờ nữa!”

“Lão sư, ta không còn là đứa bé mỗi lần nằm mơ thấy ác mộng thì lại tới tìm ngài cầu an ủi năm xưa. Ta đã trưởng thành, ta đã mạnh hơn!”

Liễu Văn Ngạn ngẩn người hồi lâu, cuối cùng thở dài tự trách: “Tại ta!”

“Không!”

Tô Vũ lắc đầu, “Không có ngài thì sẽ không có ta hiện tại. Huống chi ngài dạy nhiều học sinh như vậy đều không sao, ta bị liên lụy là vì... Ta quá ưu tú, ưu tú đến mức khiến kẻ khác đố kỵ!”

“...”

Tiểu tử ngươi nói chuyện còn không quên khen chính mình, sao lại tự luyến như vậy chứ?

“Ngày mai ta thực hiện hứa hẹn xong sẽ rời đi. Lão sư, yên tâm đi, ta chưa từng chịu thiệt, lần này cũng vậy!”

Liễu Văn Ngạn thở dài, gật đầu, “Ngươi có con đường của ngươi, vậy đi đi, nếu có vấn đề gì thì tùy thời có thể tìm ta. Tiểu tử ngươi lớn rồi, không còn giống trước kia.”

“Ta chưa từng thay đổi, hiện tại không, về sau cũng sẽ không!”

Liễu Văn Ngạn mỉm cười, “Không nói chuyện này nữa, lần này gặp được nhau ta đã cảm thấy mỹ mãn, tiểu tử ngươi sửa binh khí đi, đừng để kẻ khác hoài nghi, không phải ai ở tiên phong doanh này cũng là người tốt đâu.”

“Ta biết!”

Tô Vũ bắt đầu chữa trị binh khí, Liễu đại bá bỏ phong tỏa, trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.

Đây là đồ đệ của cháu trai?

Sắp thành Địa binh sư!

Cháu trai dạy ra như thế nào?

Hai thầy trò không nói gì, Tô Vũ đúc binh, Liễu Văn Ngạn yên lặng nhìn hắn.

Năm đó khi còn ở Nam Nguyên, là ông một tay dạy dỗ tiểu tử này, mà nay thế sự thay đổi, cảnh còn người mất.

Ở Nam Nguyên học phủ, ông dạy dỗ Tô Vũ 5 năm.

Nhìn Tô Vũ tiến bộ từng bước, tới bây giờ, người ta đã Lăng Vân, ngẫm lại khiến ông cũng phải cảm thấy tự ti.

Một tiếng thở dài thầm vang lên trong lòng.

...

“Coong coong coong!”

Trong Đúc Binh điện, Tô Vũ đổ mồ hôi như mưa, yên lặng giúp Liễu đại bá sửa Địa binh.

Hẳn năm xưa chuôi Địa binh này cũng được kẻ mạnh chế tạo, chất lượng không tồi, dù bị thương nặng nhưng không hỏng căn bản, có điều việc chữa trị cũng không dễ.

Tô Vũ nghiêm túc làm việc.

Liễu Văn Ngạn yên lặng nhìn hắn, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ.

Hai thầy trò không hề giao lưu câu nào.

Giống như năm đó, Tô Vũ đọc sách, Liễu Văn Ngạn lẳng lặng nhìn. Nhưng khi ấy nếu Tô Vũ gặp khó thì còn có thể thỉnh giáo Liễu Văn Ngạn, mà nay, dù Tô Vũ muốn thỉnh giáo Đúc Binh pháp, Liễu Văn Ngạn cũng chẳng thể trả lời được.

Thời gian từng chút qua đi, từng đạo khắc văn sáng lên trên chuôi Địa binh.

73 đạo, 74 đạo...

Chữa trị đơn giản hơn chế tạo một chút, trong chớp mắt, 81 đạo khắc văn sáng lên, Địa binh trung đẳng là từ đạo khắc văn thứ 81 trở lên, nhưng Tô Vũ chế tạo đến đây thì dừng lại.

“Nhiều nhất chỉ có thể như vậy, nếu hoàn toàn khôi phục ta sợ là sẽ hủy hoại chuôi Địa binh này, hiện tại miễn cưỡng khôi phục tới Địa binh sơ đẳng đỉnh phong.”

Tô Vũ trả binh khí cho Liễu đại bá, chậm rãi nói: “Nếu nhị vị chờ được thì đến khi ta chính thức thăng cấp Địa binh sư, rèn được mấy thanh Địa binh sẽ đến giúp các ngươi hoàn toàn khôi phục chuôi Địa binh này.”

Liễu đại bá vuốt ve trường kiếm trong tay, cảm thụ lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó giờ đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Đúc Binh thuật của Tô Vũ thật sự rất mạnh.

Liễu đại bá biết ơn đáp: “Đã tốt lắm rồi, hiện giờ ta chỉ là Sơn Hải cảnh, nếu khôi phục tới Địa binh trung đẳng thì lại thành không phù hợp, đa tạ Thôi đại sư!”

Tô Vũ bình thản đáp: “Đừng khách khí! Nhưng nếu ta có yêu cầu gì, nhị vị phải đáp ứng ta, không vấn đề gì chứ?”

Liễu đại bá sửng sốt, Liễu Văn Ngạn thì vừa nghe liền hiểu ý hắn, “Không thành vấn đề, ta và đại bá ta đều không phải là tội tù của tiên phong doanh, muốn đi lúc nào cũng được.”

Tô Vũ gật đầu, lại thiếu đánh mà bổ sung thêm: “Ta biết, đồ đệ Tô Vũ của ngươi đã giải tội cho các ngươi, xem như hoàn toàn đắc tội Đại Hạ phủ. Liễu huynh, nhớ phải biết ơn vị đồ đệ kia của ngươi đấy, đừng suốt ngày chỉ biết mắng người ta nữa!”

“...”

Liễu Văn Ngạn thầm chửi bậy trong lòng!

Tiểu tử này chỉ giỏi làm trò ở trước mặt ông, ngươi có mau thôi đi không.

Liễu Văn Ngạn làm lơ đề tài này, cười cười đáp: “Thôi đại sư, lần này ngươi giúp mọi người chữa trị binh khí, tuy tiên phong doanh là một đám tù tội nhưng ai nấy cũng đều biết tri ân báo đáp, nếu gặp phiền toái ở chiến trường Chư Thiên thì có thể tìm chúng ta bất cứ lúc nào, chúng ta không giúp được thì tìm Tào tướng quân cũng được.”

Biết ông đang nhắc nhở mình, Tô Vũ liền gật đầu, “Ta biết rồi, đa tạ.”

Liễu Văn Ngạn nhìn hắn, nhẹ hít vào một hơi, “Chúng ta cáo từ!”

“Người tiếp theo!”

Tô Vũ cúi đầu, không nhìn ông.

Liễu Văn Ngạn và Liễu đại bá không nán lại, yên lặng rời đi, người tiếp theo vừa vào cửa đã nịnh nọt: “Thôi đại sư thật lợi hại, Địa binh cũng có thể chữa trị, đại sư...”

“Nói ít thôi, không giảm giá!”

Người mới vào hơi xấu hổ, nhanh chóng lấy binh khí ra đưa cho Tô Vũ chữa trị.

Bình luận

Truyện đang đọc