VẠN TỘC CHI KIẾP

Bên dưới đại điện, Tô Vũ rơi vào trầm tư.

Mà trên đài cao, Hạ Hầu gia uy hiếp một câu, có chút mùi vị ngoài mạnh trong yếu, có chút cảm giác hư nhược khó nói rõ thành lời.

Uy hiếp xong, Hạ Hầu gia không nhịn được lại bổ sung thêm: "Bất kể như thế nào, đây là Đại Hạ phủ, Phong Kỳ là người của Đại Hạ phủ. Ta hi vọng chư vị nghĩ lại! Mặt khác, Trần Vĩnh không phải tội nhân, không phải tội phạm. Chu Phá Trùng, đừng nên mở miệng là buộc tội Trần Vĩnh thế này, Trần Vĩnh thế kia. Ta chỉ nói vậy thôi, mọi người bỏ phiếu đi, đừng làm chậm trễ thời gian!"

Dứt lời, y liền trực tiếp khắc xuống một nét lên trên ngọc phù, không ai thấy rõ là y đã viết cái gì.

"Một."

Đúng vậy, "Một", sưu hồn Phong Kỳ, không sưu hồn Bát đại gia.

Hạ Hầu gia đem ngọc phù giao cho Diệt Tằm vương, Diệt Tằm vương ý vị thâm trường nhìn y một cái, trong mắt ông mang theo hàm ý không dễ nói rõ thành lời.

Hạ Hầu gia đã lựa chọn phương án thứ nhất.

Sưu hồn Phong Kỳ!

Mà giờ khắc này, đại biểu của Đại Minh phủ bỗng nhiên đi tới, nhìn về phía Hồ Kỳ, mở miệng nói: "Hồ lão, Phủ chủ bảo là ngài đại biểu cho Đại Minh phủ bỏ phiếu!"

Hồ Kỳ hơi ngẩn ra, ta?

Sau một khắc, bà liền hiểu rõ ý tứ của Chu Thiên Đạo.

Đây là muốn bảo bà thay mặt Tô Vũ biểu quyết. Một phiếu này của Đại Minh phủ bỏ như thế nào, vậy thì phải xem Tô Vũ quyết định. Dĩ nhiên, Hồ Kỳ cảm thấy đây là chuyện quá rõ ràng, không cần thiết phải hỏi, bà lập tức viết xuống hai nét gạch, nhất định phải tra Bát đại gia!

"Phủ chủ lại muốn bán một cái nhân tình à..."

Hồ Kỳ im lặng cảm khái, rõ ràng là muốn lấy lòng Tô Vũ đây mà.

Bà trực tiếp truyền âm cho Tô Vũ, đoạn nói: "Ta đã chọn số hai, hẳn là Phủ chủ đã đoán ra chuyện gì đó rồi."

Bà không nói cho Phủ chủ biết chuyện Tô Vũ ra ngoài, nhưng Chu Thiên Đạo là kẻ hết sức thông minh, điểm này bà cực kỳ rõ ràng, hẳn là ông ấy đã đoán được.

Bằng không, Chu Thiên Đạo đã sớm liên lạc với đại biểu của Đại Minh phủ, không cần thiết phải kêu y đến nhờ mình bỏ phiếu.

Mà Tô Vũ chần chờ một lát, bất chợt cấp tốc truyền âm nói: "Khoan đã!"

Hồ Kỳ hơi ngẩn ra.

Trong đầu Tô Vũ lóe lên rất nhiều thứ, bao gồm cả câu chuyện Hạ Hổ Vưu vừa kể. Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hầu gia bên kia, Hạ Hầu gia giống như đang quan sát bâng quơ cái gì đó, vô tình thấy được Tô Vũ, tầm mắt hai người giao nhau một cái rất ngắn ngủi, sau đó y nhếch miệng cười cười, rất nhanh liền dời ánh mắt đi.

"Cùng đường... Mắc câu..."

Trong đầu Tô Vũ dâng lên vô số suy nghĩ, mà Hạ Hổ Vưu ngồi bên cạnh thì lại nở nụ cười thản nhiên, như thể cậu hoàn toàn không cảm nhận được Hạ gia đang gặp bất luận mối nguy gì.

"Mãnh hổ thì không thể dẫn đến cá lớn!"

Từng suy nghĩ nghĩ hiện ra, Tô Vũ bỗng nhiên nhìn về phía Phong Kỳ trong đại điện, lại cúi đầu suy ngẫm, sư bá đã nhường cho Phong Kỳ trở về!

Sư bá... Ngày xưa khi Địch Phong và Hoàng Khải Phong gây chuyện, y trước là nhẫn nhịn, sau là thiết kế một cái bẫy khiến cho đám người của đơn thần văn nhất hệ gặp vận rủi lớn, ép Chu Minh Nhân phải tự mình từ nhiệm chức phó phủ trưởng.

"Có thể giấu diếm được vô địch sao?"

Tô Vũ mơ hồ đoán được dự định của sư bá!

Phong Kỳ sư bá cần bị sưu hồn để chứng minh sự trong sạch của mình, không sưu hồn ngược lại là chuyện xấu, Phong Kỳ sư bá sẽ mãi mãi không thoát được tội, không bao giờ được tự do.

"Hồ lão, chọn số một!"

Trong lòng Hồ Kỳ khẽ run lên, chọn số một?

Vì sao lại muốn chọn một?

Tô Vũ thế mà không muốn sưu hồn Bát đại gia, đây là ý gì?

Chu Thiên Đạo đem quyền lựa chọn bỏ phiếu giao cho Tô Vũ... Vì sao ông lại làm thế?

Nếu Chu Thiên Đạo thật sự muốn lấy lòng, chỉ cần dứt khoát chọn số hai là được rồi, không cần thiết hỏi lại Tô Vũ.

Lúc bấy giờ, vô số suy nghĩ nhảy lên trong đầu Hồ Kỳ, bà mệt mỏi lắc đầu, sau một khắc, bà xóa đi một nét gạch trên ngọc phù.

...

Mấy người Nguyên Khánh Đông thấp thỏm hệt như ngồi trên bàn chông.

Chu Phá Trùng đi tới, truyền âm nói: "Sợ cái gì! Nhất định là chúng ta thắng! Người nào sẽ vì một tên Phong Kỳ mà đắc tội Bát đại gia, đắc tội tám vị vô địch?"

"Mau liên hệ các đại phủ đi. Khánh Đông, liên hệ Đại Nguyên phủ. Trương Dĩnh liên hệ Đại Lương phủ!"

Chu Phá Trùng cấp tốc an bài, rất nhanh gã liền đi tới chỗ đại biểu Đại Chu phủ bên kia.

40 phiếu, Cầu Tác cảnh có một phiếu, đưa ra bên ngoài 39 phiếu, như vậy chỉ cần bắt lại 19 phiếu, vậy liền chắc thắng!

Đương nhiên, lần bỏ phiếu này không chỉ quyết định vận mệnh của Phong Kỳ và Bát đại gia.

Mà có lẽ sẽ còn nhìn ra được hướng đi trong tương lai của Nhân cảnh.

Đại biểu các phủ đều đang xôn xao nghị luận, truyền âm không ngừng.

Lần lượt có ngọc phù được giao nộp lên trên cho Diệt Tằm vương!

Diệt Tằm vương vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên trên mặt, nhận được viên ngọc phù nào cũng đều tùy ý ném lên trên bàn, không vội coi.

Lúc này, Đại Hán vương bỗng mở miệng hỏi: "Diệt Tằm, ngươi chọn thế nào?"

Diệt Tằm vương cười đáp: "Ta? Ta chỉ xem náo nhiệt, bỏ quyền! Chọn phương án thứ ba, đều không tra!"

Đại Hán vương nhìn chằm chằm ông một lúc lâu, không tiếp tục hỏi nữa.

Diệt Tằm vương lại tò mò: "Hai vị thì sao?"

Hai vị này đại biểu cho thái độ của hai đại phủ.

Đại Tống vương nói: "Ta cũng chọn phương án thứ ba. Aiiiz, có một số việc, vẫn là nhắm mắt làm ngơ thì tốt hơn."

Nói xong, ông nhìn thoáng qua Hồng Đàm cùng Chu Phá Trùng, nói khẽ: "Đều là bạn cũ, nói thật năm đó cùng một chỗ dục huyết phấn chiến, bây giờ lại bởi vì một số việc, không thể không mỗi người đi một ngả, ta cũng không biết đến cùng là ai đúng ai sai."

Ai đúng ai sai?

Ông thật sự không nói rõ ràng được.

Giờ phút này, tâm tình của Đại Tống vương cực kỳ phức tạp.

Diệt Tằm vương cười cười, cũng mặc kệ cái này, tiếp tục thu ngọc phù, thỉnh thoảng lại nhắc nhở: "Chư vị, nên nhanh lên một chút! Hiện tại đã có 28 tấm phiếu, còn 12 tấm nữa, đừng đợi đến cuối cùng hết giờ lại coi như bỏ quyền, như vậy liền không dễ chơi!"

Bình luận

Truyện đang đọc