Trần Khải rầu rĩ nói tiếp: "Khi khiêu chiến Bách Cường bảng thì cẩn thận một chút, có vài gia hỏa cũng không chỉ là thực lực kia, Ngô Gia có thể dựa vào thực lực đi lên, thậm chí chuẩn bị khiêu chiến 60 học viên đứng trước, kết quả... nàng bại thảm như vậy, thật sự ngươi cho rằng là chuyện ngoài ý muốn sao?"
"Có vài người, chuyên môn dùng để đánh úp một số thiên tài!"
"Đừng bại quá nhanh.."
Tiếng cười thăm thẳm của Trần Khải truyền tới, sau một khắc, y cũng đã đi xa.
Tại đây gặp Tô Vũ, y cũng rất bất ngờ.
Bên cạnh bất ngờ thì y cũng biết Tô Vũ muốn tiến vào bí cảnh tu luyện, chuẩn bị tăng cao thực lực, tu luyện liều mạng đến mức độ này của Tô Vũ, mục đích dĩ nhiên chính là Bách Cường bảng.
Nếu hắn thua...
Ánh mắt Trần Khải u ám, Tô Vũ thua thì sẽ chẳng chứng minh được gì, Tô Vũ tuổi trẻ, thua thì thua, nhưng Trần Khải sẽ vĩnh viễn bị đóng tên trên cột trụ sỉ nhục!
Bại thảm như vậy, thống khoái như vậy, kết quả Tô Vũ lại bị người ta tuỳ tiện hạ gục thì đã có thể nói rõ điều gì?
Cùng phe phái, nhiều người thì cũng càng nhiều phân tranh.
Mà lại còn nghiêm trọng hơn!
Trong phe phái có tài nguyên, tất cả mọi người đều có tư cách cầm, cho ai hay không cho ai?
Dù sao cũng sẽ không phải là Trần Khải, một kẻ tuỳ tiện thua trước Tô Vũ, một kẻ dễ dàng bị đối thủ đánh bại thì không có tư cách lấy những vật này!
Không có tinh huyết, thua điểm công huân, Trần Khải hiện tại có khi còn chẳng bằng con chó.
Gia tộc trách cứ y, lão sư bế quan, sư huynh mắng y là phế vật, Đại Hạ hiệp hội mặc dù không điều tra ra thứ dược kia có phải là y hạ xuống hay không nhưng hiện tại, thái độ đối với y cũng rất khác.
Người e ngại, chó vứt bỏ!
Không vào Bách Cường bảng, học viên giống như y trong học phủ là cả một đống lớn, dựa vào cái gì người ta phải coi trọng Trần Khải đây?
"Dù ta có tiến vào Bách Cường bảng thì vẫn chưa đủ, Tô Vũ nhất định phải biểu hiện càng cường đại, mạnh mẽ đến mức không ai áp chế, thế thì họ mới có thể hiểu không phải là do Trần Khải này phế vật, mà là do Tô Vũ quá mạnh!"
Nếu trong thời gian ngắn thì y căn bản không có cách nào chứng minh thực lực, vậy chỉ có thể đi chứng minh thực lực của đối thủ.
Khi người phe phái của mình cũng ăn thua thiệt trước Tô Vũ, khi đó, bọn hắn còn có tư cách, còn có mặt mũi trào phúng mình nữa sao?
Hiện tại họ cười càng tàn nhẫn, đến lúc đó sẽ ngã càng thảm!
...
"Dùng sự mạnh mẽ của đối thủ để nhấn mạnh sự cường đại của chính mình?"
Giờ khắc này, Tô Vũ cuối cùng cũng đã hiểu rõ ý của Trần Khải.
Giống như lúc trước hắn giao thủ với Trần Khải vậy, dùng sự cường đại của Trần Khải để làm nổi bật chính mình, dễ dàng đả kích Lâm Diệu.
"Có vẻ thú vị..."
Tô Vũ chợt phát hiện, Văn Minh học phủ thật sự không có mấy ai là kẻ ngu.
Có lẽ ngay từ đầu ai cũng đều hết sức kiêu ngạo, nhưng sau khi bị đánh mặt thì đám gia hỏa này sẽ nhanh chóng điều chỉnh mình, không quá xoắn xuýt với vấn đề cũ.
Lâm Diệu là như thế mà Trần Khải cũng thế.
Sau khi họ thất bại đều không phải một mực tìm Tô Vũ gây phiền toái, không phải một mực muốn liều sống liều chết với Tô Vũ, mà là rất nhanh điều chỉnh tâm tình, một mặt lo làm bản thân mạnh lên, một mặt khác cũng đang nghĩ biện pháp bù đắp tổn thất mặt mũi lại.
Mà phương pháp này rất đơn giản... khiến cho Tô Vũ càng mạnh!
"Logic thật kỳ quái!"
Trần Khải rõ ràng cũng vừa đi ra từ nguyên khí bí cảnh, cái tên này vốn liếng cũng rất phong phú, hiện tại thế mà còn có tiền tới bí cảnh, chẳng biết là miễn phí hay là thu lệ phí nữa.
Trong phòng nhỏ, hai vị lão nhân trông coi vẫn còn ở lại.
Thấy Tô Vũ vào cửa, hai người trước đó cũng đã cảm ứng được nên không thấy kỳ quái, chỉ là có chút ngoài ý muốn.
Lão nhân họ Hoàng mở miệng nói: "Ngươi mới đi vào chưa được mấy ngày, ngươi xác định vẫn muốn đi vào? Trước trước sau sau không đến 10 ngày, lần trước ngươi đã tấn cấp Thiên Quân tam trọng, tiêu hao rất lớn, ngay cả khiếu huyệt đều chưa hẳn quen thuộc, bây giờ lại còn muốn vào à?"
Lão có ý muốn khuyên nhủ Tô Vũ đừng lãng phí.
100 điểm công huân cũng không phải chỉ tốn số lượng nhỏ.
Giết một tên Đằng Không sơ kỳ cũng chỉ kiếm về ngần ấy công huân, đa thần văn nhất hệ lại không giàu có, lãng phí thế mà làm gì.
"Lão sư, ta tính toán rồi, 100 điểm công huân mua được 20 giọt Nguyên Khí dịch, chỉ cần hút đủ liền không lỗ, ta cảm thấy hẳn mình sẽ không thua thiệt..."
Tô Vũ cười cực kỳ chất phác.
Hoàng lão dở khóc dở cười, giải thích: "Nói là nói như vậy, trên thực tế thì thứ như Nguyên Khí dịch có giá trị rất lớn đối với Khai Nguyên, đối với Thiên Quân cảnh thì có thể thu nạp thiên địa nguyên khí, so sánh giá cả hẳn không cao, không bằng điểm công huân."
Dứt lời, lão lại nói: "Dù ngươi thu nạp 20 giọt Nguyên Khí dịch, bỏ ra 100 điểm công huân thì đó cũng là thua thiệt. Hệ của các ngươi không phải có phòng loại bỏ sao? Tu luyện bên cạnh nơi đó thì hiệu quả cũng không kém."
Tô Vũ gãi gãi đầu, cười nói: "Lão sư, ta vẫn muốn thử xem, lần trước ở đây ta phát hiện ta tu luyện rất nhanh, khai khiếu cũng nhanh, ta cảm thấy có lẽ là do nguyên khí bí cảnh có trợ giúp cho nghịch khiếu cho nên muốn thử nghiệm một thoáng."
Hắn đã nói, Hoàng lão cũng không tiện có ý kiến gì thêm, suy nghĩ một chút mới đáp: "Ngươi nói không sai, nguyên khí bí cảnh là do thần văn hình thành, quả là có trợ giúp cho việc nghịch khiếu, bất quá ngươi ở đó thời gian không đủ, nguyên khí tràn đầy khiếu huyệt mà không có khiếu huyệt mới mở ra, thời gian ở trong đó có hạn, trợ giúp cũng sẽ có hạn."
"Ta hiểu rõ!" Tô Vũ gật đầu, thế nhưng vẫn cố chấp bảo: "Lão sư, ta cứ thử một lần xem sao, hiệu quả không tốt thì lần sau ta không tới nữa."
"Thôi được!"
Hoàng lão không thuyết phục nữa, kiểm tra qua tư liệu của Tô Vũ bèn gật gật đầu, không tệ, tích lũy điểm công huân đã hơn trăm.
"100 điểm công huân, nhớ kỹ, đừng chạy loạn, ở yên trong khu Thiên Quân, hiện tại ở bên trong không có ai..."
"Ta biết rồi!"
Không có ai là tốt nhất!
Tô Vũ thầm vui vẻ, không có ai thì mình có thể tu luyện không chút kiêng kỵ.
Vẫn là theo lối đi lần trước, sau khi vào cửa, trời đất quay cuồng, Tô Vũ xuất hiện tại bên trong nguyên khí bí cảnh.
...
Trong phòng nhỏ.
Hoàng lão chờ Tô Vũ tiến vào, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Lão Nhiếp, ngươi thấy thế nào?"
"Cái gì?"
"Ta nói tiểu tử Trần Khải kia..."
Nhiếp lão lơ đễnh đáp: "Đừng lo bóng lo gió như thế, tiểu hài tử tính kế lẫn nhau mà thôi, quản nhiều như vậy làm cái gì!"
Hoàng lão chần chờ một chút, vẫn nói: "Ta cũng không phải quản nhiều, ta là sợ đấu đá như thế thì cũng không tốt, ngươi nói xem có nên quản lý hay không?"
"Không có cạnh tranh thì không có áp lực!" Nhiếp lão có ý kiến tương phản, ông nói thẳng: "Ta cảm thấy mọi người đấu tàn nhẫn một chút thì mới có thể tạo ra cường giả! Kỳ thật ta thấy Văn Minh học phủ bên này không tốt lắm, kẻ nào cũng tính toán quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều. Dựa theo ta thấy, Trần Khải bại bởi Tô Vũ thì nên đấu đến chết với hắn, tiểu tử kia hết lần này tới lần khác lại muốn Tô Vũ hạ gục người khác để chứng minh mình không kém... Suy nghĩ quá hèn nhát! Thiếu đi huyết tính!"
Hoàng lão trầm ngâm: "Cũng không thể nói như vậy, một kẻ cậy mạnh hiếu thắng là chuyện tốt chắc? Ở học phủ thì còn có cơ hội, trên chiến trường thì chính là bỏ mệnh!"
"Vậy ngươi còn hỏi cái gì?" Nhiếp lão nói thẳng: "Nếu đấu không chết người, thật sự phế đi, vậy cứ phế bỏ cho rồi, thay vì chết ở tiền tuyến, ở phía sau làm người bình thường cũng không tệ."
Nghe Nhiếp lão nói như vậy, Hoàng lão cũng không nói thêm gì.
An tĩnh một hồi, bỗng nhiên lão lại lên tiếng: "Lần này ngươi nói xem hắn có thể ở lại bao lâu?"
"Một giờ đi, không mở khiếu huyệt mới, thời gian ở lại sẽ ngắn hơn, một giờ đã không tính là ngắn rồi."
"Cũng đúng, tiểu tử này vẫn quá gấp gáp."
"..."
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, lần nữa lại an tĩnh nhắm mắt tu luyện, mặc kệ Tô Vũ.