VẠN TỘC CHI KIẾP

Viện nghiên cứu Nguyên Thần.

Những ngày cuối năm 350 An Bình lịch, Tô Vũ đã đi tới Đại Minh phủ, vượt qua một tân niên cô độc trên đường.

Mà nay, hắn sắp đi xa lần nữa.

Đại Hạ phủ, đó là mục đích duy nhất của hắn.

Nơi đó còn quá nhiều thứ không quên được, không bỏ được, đuổi không đi.

Nửa năm ở Đại Minh phủ này đã mang đến cho hắn rất nhiều thứ, danh lợi đều có, có cả bối cảnh, chỗ dựa.

Đối với Đại Minh phủ, Tô Vũ mang tấm lòng cảm kích vô hạn.

Đối với Chu gia, với mấy người Ngưu Bách Đạo, hắn cũng mang lòng tri ân sâu nặng.

Lần này rời đi, Tô Vũ không định rời đi luôn, nhưng ngày khởi hành sắp đến, hắn cũng cảm thấy phiền muộn và luyến tiếc.

Ra khỏi Đại Minh phủ, sau đó hắn phải dựa vào chính mình.

Mọi chuyện đều có thể xảy ra!

Tại thời khắc Nhân cảnh hỗn loạn như bây giờ, không ai biết hiện tại ra ngoài có còn cơ hội sống sót trở về hay không.

.....

Trên tầng 6 Tứ Quý Các.

Mấy lão nhân Văn Trung, Kim Sinh đều bị hắn kéo ra từ phòng thí nghiệm, đêm nay, Tô Vũ mời khách.

Ngày 17 tháng 5.

Ngô Lam cảm thấy dường như cảnh này hơi quen.

Nàng nhớ ra rồi!

Lúc trước, khi Tô Vũ sắp rời khỏi Đại Hạ phủ, hắn cũng mời cơm một bữa, một ngày kia, Khương Mục, Triệu Minh, Hạ Hổ Vưu, Trịnh Vân Huy, Ngô Gia... Bọn họ đều có ở đó.

Sau đó không lâu, Tô Vũ xảy ra chuyện ở Tinh Lạc Sơn, tin tức hắn đào vong đến Đại Minh phủ truyền khắp Nhân cảnh.

Hôm nay, Tô Vũ lại mời khách.

Tô Vũ ăn uống, trên mặt luôn mang nụ cười nhàn nhạt, hắn bưng chén rượu, nói: “Mấy vị sư huynh sư tỷ, ta thương thế chưa lành, hơn nữa có chút lĩnh ngộ với Nguyên Thần khiếu, cho nên ta quyết định từ ngày mai sẽ chính thức bế quan!”

“Ngưu phủ trưởng mời ta đến Duyệt Tâm Đảo bế quan, nơi đó an toàn hơn một chút, cũng rộng rãi hơn, cho nên ngày mai ta sẽ đến Duyệt Tâm Đảo.”

“Lúc này bế quan, ngắn thì một hai tháng, dài thì không nói trước được, cụ thể là bao lâu ta cũng không xác định.”

Tô Vũ nói: “Mấy vị sư huynh sư tỷ, mấy tháng tới, các ngài sẽ phải trả giá rất nhiều vì viện nghiên cứu Nguyên Thần.”

Văn Trung thở dài, “Đừng nói vậy, mấy lão gia hỏa chúng ta mà so với ngươi thì chính là phế vật, chẳng làm nên trò trống gì! Nguyên Thần khiếu không thành, Hợp thần pháp không thành, duyên thọ pháp cũng chẳng ra sao.”

Dứt lời, ông lắc đầu thở dài, mấy lão gia hỏa cộng lại cũng hơn một ngàn tuổi, không, gần hai ngàn tuổi mới đúng, vậy mà thua một đứa trẻ, thật mất mặt.

Mấy người khác cũng lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đau lòng quá!

Tô Vũ phì cười: “Văn sư huynh, đâu phải ngài không biết tình huống của ta, không có truyền thừa của tiền bối, nào có ta ngày hôm nay.”

“Không thể nói vậy!”

Văn Trung lắc đầu, “Không nói đâu xa, Hợp khiếu pháp tuyệt đối không phải truyền thừa của tiền bối! Còn có cả《 Nguyên Thần Thông Suốt Quyết 》, dù ngươi có truyền thừa, nhưng ta có thể nhìn ra là chỉ có một ít thực tiễn mà không có bất luận lý niệm gì, ngươi có thể biên soạn ra một bộ công pháp như vậy, đây là năng lực của ngươi, để người xem hiểu được, học được, trình bày ra đạo lý trong đó mà không có vẻ kệch cỡm, không dài dòng văn tự, dễ hiểu dễ học, đây là năng lực, chứng minh ngươi hiểu được công pháp, đây là khả năng rất nhiều người không làm nổi, thậm chí kể cả một vài cường giả!”

Kim Sinh cũng gật đầu, “Tô sư đệ, đừng tự coi nhẹ mình, chúng ta không phải kẻ ngu muội ghen ghét nhân tài, tuổi lớn rồi cũng thấy nhiều, công pháp của ngươi tạo nghệ sâu đậm, thậm chí so với chúng ta đều hùng hậu hơn, thâm hậu hơn nhiều, ngộ tính nhất lưu a.”

Tô Vũ nhếch miệng cười ha hả: “Ta đây sẽ nghĩ là thật đấy, mấy vị sư huynh khen ta làm ta ngại quá!”

Mấy người đều bật cười.

Khen sao?

Không tính.

Quả thực tạo nghệ công pháp của Tô Vũ rất sâu, Tô Vũ thực tiễn trước rồi mới lý luận, thực tiễn kết hợp cùng lý luận, trên phương diện thăm dò công pháp, hắn xứng danh chuyên gia.

Đương nhiên chỉ mới giới hạn trong công pháp dưới Sơn Hải.

Mấy người mà không nhìn ra được điểm này thì đúng là có mắt như mù.

Công pháp của Tô Vũ có chút bóng dáng Vạn tộc, nhưng trình bày minh xác, dùng văn tự Nhân tộc miêu tả tinh chuẩn, trình bày đạo lý, quá trình tu luyện rõ ràng, những thứ này đều yêu cầu trình độ rất cao.

Mấy vị lão nhân không hề cảm thấy hắn là bao cỏ.

Tô Vũ lại nói: “Chắc thời gian ta bế quan sẽ khá dài, nếu mấy vị sư huynh sư tỷ muốn đột phá trong thời gian này thì ta có thể hỗ trợ.”

Tô Vũ nghiêm mặt nói: “Chắc mấy vị sư huynh sư tỷ cũng biết Cục lông nhỏ của ta, lần trước Kim sư huynh nói mấy lời, sau đó ta đã tự hỏi rất lâu, thần văn bài xích chưa chắc là thần văn Vạn tộc bài xích Nhân tộc, có thể là Nhân tộc bài xích Vạn tộc, nếu mấy vị muốn đột phá, ta có thể cho Cục lông nhỏ cắn nuốt thần văn Nhân tộc của mọi người, không có bất cứ di chứng nào, giảm bớt lực bài xích.”

“Mấy vị đều có công lực thâm hậu, khiếm khuyết duy nhất chính là thần văn bài xích quá mạnh làm cho thần văn không thể thăng cấp, một khi thần văn thăng cấp, Văn sư huynh có thể vào Sơn Hải, Kim sư huynh các ngươi cũng vào Lăng Vân.”

Mấy người liếc nhìn nhau, Văn Trung vuốt chòm râu, nói: “Thật đáng tiếc, thần văn của ta không thành vấn đề, chủ yếu là vấn đề hợp khiếu, đương nhiên cũng có khả năng do quá nhiều thần văn làm tăng độ khó hợp khiếu.”

“Còn mấy người Kim sư đệ chỉ là thần văn quá nhiều mà thôi!”

Văn Trung nhìn về phía mấy người bọn họ, “Nếu không các ngươi thử xem? Coi như giúp sư đệ làm thực nghiệm, Cục lông nhỏ kia chưa từng được thực nghiệm đâu, chưa lập công lần nào, mấy người các ngươi ngày ngày đùa bỡn nó, dù sao cũng phải cho nó một cơ hội lập công chứ.”

Tô Vũ bật cười, hai chữ đùa bỡn thật thú vị.

Hiện giờ Tô Vũ chưa thu Cục lông nhỏ vào biển ý chí, trong tình huống bình thường, nó đều ở tầng một chơi với mấy con thỏ, kết quả hiện tại ngày ngày bị người đè ra xoa nắn.

Đương nhiên, có lẽ Cục lông nhỏ cảm thấy là nó đang chơi người thì đúng hơn.

Trang Tử không phải cá, nào biết niềm vui của cá.

Kim Sinh bất đắc dĩ: “Thật luyến tiếc!”

Lúc này, ngay cả Ngô Lam cũng không nhịn được mà phun tào: “Kim sư huynh, ngươi có quá nhiều thần văn, cho ta mấy cái đi, ngươi đã phác họa 32 thần văn rồi, có thể là nhiều nhất Nhân cảnh cũng không chừng.”

Kim Sinh xua tay, “Không có không có, chỉ là nói hươu nói vượn mà thôi, sao ta phác họa nhiều nhất Nhân cảnh được, một vài vô địch sống lâu, có lẽ năm xưa phác họa không nhiều, hiện tại thì khó nói, ta cảm thấy chắc chắn không phải ta nhiều nhất, Hồ viện trưởng và Văn sư huynh cũng chưa chắc ít hơn ta.”

Văn Trung nói: “Lão sư bao nhiêu thì ta không rõ, còn ta, thần văn chiến kỹ chỉ có 14 cái, mặt khác phác họa 12 thần văn cần thiết, tổng cộng 26 cái, không nhiều bằng ngươi.”

Tại đây, đám lão nhân này đều đếm số thần văn bằng chục.

Mấy trăm năm không làm gì, thực lực cũng không tăng, chỉ biết phác họa thần văn chơi.

Tô Vũ dở khóc dở cười, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Đa thần văn nhất hệ Đại Hạ phủ kỳ thật phác họa thần văn không nhiều, kể cả Hồng Đàm, chắc chỉ có Liễu Văn Ngạn giống mấy lão nhân, đều quá nhàn, phác họa không ít thần văn.

Những dù sao người khác đều không vượt quá 20 cái.

Tính ra, Tô Vũ cũng phác họa khá nhiều, đến bây giờ đã có 21 thần văn.

Văn Trung lại nói: “Kim sư đệ, nếu không ngươi thử xem? Vừa vặn nhìn xem rốt cuộc là Nhân tộc bài xích lớn hơn hay Vạn tộc bài xích lớn hơn, dùng cách này để nghiệm chứng có phải không tu luyện thần văn Nhân tộc thì sẽ không chịu lực bài xích quá lớn, tiện đà nhanh chóng bước vào Nhật Nguyệt cảnh hay không.”

Kim Sinh chần chờ một chút, ngẫm nghĩ, rồi cắn răng nói: “Ta đây thử xem, xong rồi ta sẽ thiếu đi 6 thần văn!”

“...”

Câm nín.

Thiếu 6 cái, không phải ngươi còn 26 cái sao?

Tô Vũ phì cười, rồi nhanh chóng hô: “Cục lông nhỏ, lên!”

Thanh âm chấn động, một lát sau, Cục lông nhỏ xuyên qua tầng tầng không gian, giống như vô hình, nhanh chóng xuất hiện ở Tứ Quý Các.

Cục lông nhỏ chớp chớp đôi mắt to, thấy mấy lão nhân, nó có vẻ hơi vui mừng, nó lại có thể chơi người rồi!

Chơi với Tô Vũ không thú vị chút nào, nó cũng không thể chơi.

Chơi những người khác thì vui lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc