VẠN TỘC CHI KIẾP

Động tác của Hạ gia rất mau lẹ.

Tin tức Tô Vũ muốn bán《 Phệ Hồn quyết 》rất nhanh đã truyền ra ngoài.

Bao gồm cả tin trước đó Tô Vũ dùng《 Phệ Hồn quyết 》để dễ dàng giải quyết học viên trên Bách Cường bảng cũng được lan truyền theo.

Trên thực tế, người thật sự quan tâm thì đã sớm biết tình huống.

...

Trong khu 18.

Sau núi.

Trong phòng nhỏ, Bạch Phong tỏ ra mỏi mệt, vẻ mặt trắng bệch.

Anh tùy ý phun ra ngụm máu tươi, lắc lắc đầu, mấy ngày nay anh bị thần văn trong biển ý chí của Liễu Văn Ngạn phản kích quá nhiều lần, chấn động đến biển ý chí của bản thân, anh nôn ra máu cũng đã nôn thành quen luôn rồi.

Liễu Văn Ngạn nhìn anh, ân cần hỏi: "Còn chưa chết à?"

"..."

Bạch Phong cảm thấy lời quan tâm như vậy chẳng bằng không nói còn hơn.

Anh cũng không so đo vấn đề này với sư bá, lắc đầu đáp: "Không chết được! Sư bá, mấy chục năm rồi ngài làm sao mà vượt qua được?"

Bạch Phong càng nghĩ càng cảm thấy thán phục, "Thứ này một mực chấn động biển ý chí của ngài, chấn động mấy chục năm mà ngài cũng có thể chịu nổi?"

Liễu Văn Ngạn cười nhạt: "Quen là ổn thôi!"

Đúng vậy, thói quen chính là một loại lực lượng đáng sợ.

Bạch Phong cũng mặc kệ, hao phí thời gian mấy ngày, cuối cùng anh cũng nhìn ra chút mánh khóe, trầm giọng nói: "Sư bá, ngài truyền thừa không phải một thần văn, mà là nhiều viên thần văn!"

"Hửm?"

Liễu Văn Ngạn nhíu mày, nói nhảm, ta truyền thừa bao nhiêu thần văn mà chính ta không rõ à?

"Thật đó!" Bạch Phong ngưng trọng giải thích: "Là một tổ hợp thần văn, đại khái chính là tổ hợp thần văn chiến kỹ của sư tổ! 22 thần văn tạo thành một viên thần văn mới! Ta vừa mới dò xét một thoáng, cảm thụ lực phản chấn, quả nhiên vẫn còn có điểm khác biệt..."

Bạch Phong đơn giản nói qua một lần, rất nhanh lại bảo: "Sư bá, ngài cho thần văn của chính ngài chen vào thần văn đã dung hợp, mặc dù cưỡng ép chen vào, nhưng tiếp tục như thế thì không được. Cứ tiếp tục như thế, cuối cùng khi triệt để dung hợp, toàn bộ thần văn của ngài sẽ bị thôn phệ!"

"Thôn phệ?"

"Đúng!"

Bạch Phong gật đầu, Liễu Văn Ngạn suy nghĩ một chút mới hỏi: "Ngươi cũng đã quan sát mấy ngày, rốt cuộc có biện pháp nào hay không?"

"Không dễ làm..."

Ánh mắt Liễu Văn Ngạn bất thiện!

Không dễ làm mà ngươi coi ta là chuột bạch để nghiên cứu suốt mấy ngày nay?

Bạch Phong cười ha hả: "Sư bá đừng nóng vội! Không dễ làm là không dễ làm, nhưng vẫn còn có chút thủ đoạn khẩn cấp!"

Nói xong, anh nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, ánh mắt hơi khác thường: "Sư bá, trước khi đến, có phải ngài đã chuẩn bị sẵn sàng vào thời khắc mấu chốt sẽ tự đập tan thần văn của mình, trực tiếp bị thần văn truyền thừa hấp thu, bùng nổ một lần lực lượng?"

Liễu Văn Ngạn không nói gì.

Bạch Phong cũng không bất ngờ, thở dài: "Ta biết ngay mà, sư bá trở về lần này hiển nhiên không đơn giản như vậy! Ý chí lực của sư bá rất mạnh, những năm qua bị thần văn truyền thừa chấn động, mấy chục năm rồi mà vẫn chưa chết, ý chí lực của ngài chỉ sợ không hề thua kém Sơn Hải, chắc cũng tứ giai rồi phải không?"

Anh ngẫm nghĩ một lúc thì lại bổ sung: "Thần văn truyền thừa là ngũ giai, thậm chí đã tiếp cận lục giai!"

"Còn về thần khiếu, năm đó biển ý chí của sư bá bị thần văn này chấn động thành cái rây, thần khiếu đã bị đánh vỡ quá nhiều, những năm qua sư bá không khai thần khiếu, lại một mực cố gắng tu bổ biển ý chí, cũng là có chút dáng vẻ Sơn Hải hợp Thần khiếu, hiện tại cũng đã tu bổ xong, đây coi như là hợp Thần khiếu thành công, đúng không?"

Liễu Văn Ngạn mỉm cười không nói gì.

Năm đó ông thiếu chút nữa đã bị thần văn này chấn chết, biển ý chí cũng bị thương nặng, năm mươi năm qua thật sự là ông vẫn luôn một mực tu bổ.

"Biển ý chí, thần khiếu, thần văn... Sư bá, hiện tại nếu loại bỏ đi viên thần văn này thì ngài hoàn toàn có hi vọng tiến vào Sơn Hải cảnh!"

Bạch Phong nhìn thoáng qua Liễu Văn Ngạn, nghiêm mặt hỏi: "Sư bá, ngài còn muốn giữ thần văn đó không? Không muốn thì kỳ thật ta vẫn có một chút tự tin có thể tháo rời nó ra, cùng lắm thì tu dưỡng một quãng thời gian, dĩ nhiên, thần văn của sư bá khẳng định sẽ bị thương, bất quá tốn chút thời gian tu bổ là được."

"Tháo rời ra?"

"Đúng!" Bạch Phong gật đầu, "Tháo rời ra, sư bá, chỉ cần nhiều nhất ba năm, chắc chắn ngài sẽ tiến vào Sơn Hải cảnh!"

Liễu Văn Ngạn không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu!

"Đây là do sư phụ ta lưu lại, trừ phi... Thật sự tìm được người càng thích hợp hơn ta lưu trữ nó!"

Bạch Phong hít sâu một hơi, "Nếu không tước đoạt, thứ này đến bây giờ đều không bị sư bá triệt để dung hợp, tức là nó quá cường đại! Suy nghĩ trước đó của sư bá hẳn là đánh cược lần cuối, bùng nổ một kích mạnh mẽ để chuẩn bị giết Nhật Nguyệt sao?"

"Khi đó, ngài sẽ đập tan thần văn, phá nát biển ý chí của chính ngài, phải không?"

Ánh mắt Bạch Phong sáng rực mà nhìn ông!

Vị sư bá này của mình, chó cắn người... Khụ khụ, chân nhân bất lộ tướng a!

Anh nhìn một chút tình huống đã đoán được mục đích của Liễu Văn Ngạn, nhất kích giết Nhật Nguyệt!

Khẳng định là ông có tính toán này!

Phế đi thần văn cùng biển ý chí của bản thân, đánh giết một vị cường giả, chấn nhiếp bốn phương, về phần còn có thể sống sót hay không... Cơ hồ là chẳng có hi vọng ấy.

Liễu Văn Ngạn cười nhạt: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa, sau đấy tiến vào vô địch cảnh!"

"Được thôi, tùy sư bá nói vậy." Bạch Phong cũng không thèm để ý, "Sư bá nếu không nguyện ý tước đoạt viên thần văn này, ngược lại thật ra ta có một ý tưởng, không biết sư bá có đồng ý hay không?"

"Nói đi!"

"Tước đoạt thần văn..." Bạch Phong cất lời.

Liễu Văn Ngạn cau mày cắt ngang: "Đã nói không tách ra mà!"

"Không phải tước đoạt toàn bộ thần văn!" Bạch Phong vội giải thích: "Sư bá, có câu này không biết có nên nói hay không, dù sao không phải đồ của mình, sư tổ truyền thừa xuống, chưa hẳn đã thích hợp với ngài. Nếu thật sự thích hợp thì vài thập niên trước ngài đã dung hợp thành công!"

"Ý của ta là, viên thần văn này hẳn là do 22 thần văn cơ sở dung hợp thành, trên thực tế cũng không hoàn thiện, trong đó còn có chút xung đột! Ta quan sát và phán đoán một thoáng, nếu thật sự còn 22 thần văn, trong đó hơn phân nửa đều là thần văn của nhân tộc, sư tổ hẳn là rất chấp niệm với nhân tộc thần văn."

"Ta nghĩ rằng hãy tháo rời hết toàn bộ thần văn không phải của nhân tộc ra!"

"Tháo rời viên thần văn truyền thừa này!"

Liễu Văn Ngạn kinh ngạc hỏi: "Tháo rời? Tiểu tử ngươi xác định không nói hươu nói vượn? Thần văn này ta đã nghiên cứu mấy chục năm, nó chỉ là một thần văn, ngươi nhất định cứ nói là 22 miếng, hiện tại còn muốn tháo rời nó ra, tiểu tử nhà ngươi có phải cố ý muốn giết chết ta không?"

"..."

Bạch Phong lộ ra ánh mắt oan uổng, nào có ai cố ý muốn ngài chết đâu?

"Sư bá, tin tưởng ta, ta là thiên tài!"

"..."

Ánh mắt Bạch Phong nóng bỏng, anh nói: "Thật mà, ta có nghiên cứu chuyên sâu đối với phương diện này, ta cảm thấy ở Nhân cảnh sẽ không có mấy ai hiểu về thần văn hơn ta! Sư bá, tuyệt đối có khả năng tháo ra, đồ long kiếm mà ta còn có thể tháo ra mà!"

"Tháo viên thần văn của sư tổ ra, lưu lại một chút thần văn có ích, còn lại những lỗ hổng thì dùng thần văn của sư bá bù vào!"

Bạch Phong càng nói càng kích động: "Sư bá, Thần Ma thần văn mặc dù mạnh mẽ, thế nhưng ta cảm thấy không có tác dụng lớn gì! Ngài cũng đã vẽ ra không ít thần văn, loại bỏ thần văn không thuộc nhân tộc trong thần văn truyền thừa, còn lại dùng thần văn nhân tộc của ngài tới bổ sung vào những thiếu sót!"

"Cứ như vậy, ngài và sư tổ sẽ thật sự có khả năng hòa làm một thể! Thần văn truyền thừa sẽ không gạt bỏ ngài nữa!"

Liễu Văn Ngạn chần chờ đáp: "Uy lực của nó có phải sẽ giảm xuống hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc