ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiêu Song buông tay cầm xe lăn ra, chậm rãi đi đến trước mặt Mâu Khải: “Mấy hôm nay tôi vẫn luôn do dự không biết có nên nói chuyện này cho anh không.

Thương Mẫn này là chị gái cùng cha khác mẹ của Thương Tuyết, quan hệ với Thương Tuyết cũng không được tốt lắm, trước đó cũng vì chuyện sao chép bản thiết kế khiến công ty náo loạn.

Tôi không biết cậu hai dự định như thế nào, nhưng có thể khẳng định được rằng cậu hai rất coi trọng cô ta, nếu không cũng sẽ không tính toán lâu như vậy, để Thương Tuyết ra chắn, còn muốn nhanh chóng hạ gục nhà họ Mạc.”
“Thật sao?” Mâu Khải nhếch miệng, nhưng nụ cười lại không hề có độ ấm.

“Vậy thì không phải càng thú vị sao?” Trong mắt Mâu Khải hiện lên sự lạnh lẽo.

“Cậu Khải.” Tiêu Song hơi lo lắng: “Thương Mẫn này có thể khiến cậu hai làm như vậy vì cô ta thì chắc chắn có chút thủ đoạn, tôi cảm thấy anh vẫn nên cách xa cô ta một chút.”
Mâu Khải nghiêng đầu nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ, yên tĩnh không nói gì.


“Tiểu Phi, bắt đầu.” Thương Mẫn đưa mắt nhìn khắp phòng trang điểm, cuối cùng quay lại nhìn Mạnh Kha đang ngồi trên ghế trang điểm.

“Chuyện này… trang điểm như thế nào.” Tô Huệ Phi nhìn mặt Mạnh Kha trầm tư.

“Tớ nhớ trước đây cậu có chọn môn trang điểm đặc biệt.” Thương Mẫn cầm đồ trang điểm lên đưa cho Tô Huệ Phi.

“Trang điểm đặc biệt?” Mạnh Kha ngạc nhiên.


“Năng lực quan sát của cô rất tốt.” Mạnh Kha nói một câu.

Thương Mẫn mỉm cười: “Cảm ơn đã quá khen.”
Thương Mẫn lấy điện thoại đưa cho Tô Huệ Phi: “Đây là lễ phục tớ chuẩn bị cho cô ấy, lát nữa Lê Chuẩn sẽ mang đến, bây giờ cậu dựa vào đây trang điểm cho cô ấy đi.”
Tô Huệ Phi nhìn điện thoại của Thương Mẫn, ngạc nhiên nói: “Đây… đây không phải là tác phẩm năm ngoái đoạt giải đặc biệt của cậu sao?”
Mạnh Kha đưa mắt nhìn, cũng tò mò với hình trong điện thoại Thương Mẫn.

“Nếu không thì sao, tớ bây giờ làm một bộ y phục?” Thương Mẫn nói, cầm thước dây lấy số đo ba vòng của Mạnh Kha: “Cũng không quá khác nhau, người mẫu trước đó tớ tìm là đại mỹ nữ, nhưng so sánh thì khí chất của cô tốt hơn nhiều.”
Mạnh Kha không biết Thương Mẫn đang tính toán gì, mà Tô Huệ Phi bên kia cũng đã cầm lấy dụng cụ trang điểm.


“Tôi bắt đầu nha.” Tô Huệ Phi nháy nháy mắt với Mạnh Kha: “Đây là lần đầu tiên tôi trang điểm cho ngừơi đẹp như này đó.”
“Lần đầu tiên?” Mạnh Kha đột nhiên cảm thấy không tin tưởng cho lắm.

Nhưng, nhìn tư thái của hai người khiến cô cảm thấy hình như mình đã lên thuyền giặc, bên ngoài còn có vô số người đợi để chế giễu, giờ có muốn hối hận cũng không kịp.

Thời gian dần trôi, Thương Mẫn nhìn đồng hồ, chỉ còn bốn mươi phút nữa là bắt đầu rồi.

“Lê Chuẩn này không phải quên chúng ta rồi đấy chứ.” Tô Huệ Phi lo lắng: “Chỉ còn nửa tiếng nữa mà ngay cả bóng cũng không thấy đâu, quá không đáng tin cậy rồi.”
Thương Mẫn cũng nhíu mày, sau khi cô dẫn theo Mâu Nghiên về ngả bài với nhà họ Thương thì đã mang hết đồ của mình ở nhà họ Thương đến biệt thự Nam Loan, tính toán thời gian đi từ đó đến đây cũng không thể quá một tiếng được, chẳng lẽ gặp chuyện gì trên đường sao?”
Cô không muốn mình trở thành người khoác lác trong mắt mấy người kia, đừng ở lúc quan trọng như vậy lại toang chứ!
Thương Mẫn đang định gọi điện thoại cho Lê Chuẩn thì có người gõ cửa, Thương Mẫn nhìn Mạnh Kha ra hiệu, Mạnh Kha đứng dậy đi vào phòng thử đồ tránh đi.

Trước khi lên sàn tất cả đều có rủi ro, Thương Mẫn cũng nghĩ như vậy, không muốn để cô ta lộ diện trước ngừơi ngoài sớm như vậy.


“Đến rồi đến rồi.” Tô Huệ Phi vui mừng đi mở cửa, nhưng đứng trước cửa không phải là người cô mong đợi mà là một người đàn ông cao lớn khác.

Đôi mắt hồ ly mang theo sự ranh mãnh, lúc cười lên lại có răng khểnh khiến khí chất của anh ta có chút gì đó tà mị.

“Tần Kha?” Thương Mẫn ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”
Tần Kha nhún nhún vai, kéo một chiếc vali vào: “Người đàn ông của cô không nói cho cô biết tôi là giám khảo cuộc thi lần này sao?”
“Anh?” Thương Mẫn nhăn mặt.

“Sao vậy, nhìn vẻ mặt của cô này, không tin sao?” Tần Kha nhìn khắp nơi như muốn tìm kiếm gì đó: “Đúng lúc tôi đến thì Lê Chuẩn lại không đi được nên tôi tiện đường mang đồ đến cho cô, nghe nói cô lại làm ra chuyện gì đó ở chỗ này nên tò mò đến xem.”
“Nhìn cái gì vậy.” Thương Mẫn nhận đồ trong tay Mạnh Kha rồi đẩy anh ta ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc