ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 352

Thương Mẫn nằm trên giường bệnh, nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu, vẫn cảm thấy hết thảy những chuyện này không thực tế.

Trước đây cô đã từng xem qua rất nhiều phim. Trong phim, cuối cùng diễn viên sẽ thoát khỏi từ trong tuyệt cảnh, nhưng thực ra anh ta đã sớm chết rồi. Thứ trốn thoát cũng chỉ là hồn phách của anh ta mà thôi.

Hiện tại Thương Mẫn cũng có ý nghĩ như vậy, có lẽ nào sau khi cô sống được vài ngày, thân thể của cô bắt đầu biến mất. Sau đó tin tức đưa tin phát hiện hai cỗ thi thể đã bị đỉa hút khô ở trong một cái ao rồi không?

Hít!

Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Thương Mẫn không nhịn được buồn nôn một hồi.

Cô quay đầu lại, Mâu Nghiên ở bên cạnh đã đứng trước cửa sổ hồi lâu. Anh không nói lời nào, cũng không định thay đổi động tác, cứ đứng như vậy suốt.

“Mâu Nghiên…” Thương Mẫn gọi anh một tiếng, nhưng vừa mở miệng thì lại ho khan kịch liệt.

Cô ngâm trong ao rất lâu, hàn khí xâm nhập vào cơ thể, cô vốn không chịu nổi.

Cuối cùng Mâu Nghiên cũng quay người lại, đi tới bên giường cô.

“Nghỉ ngơi thật tốt đi, em bị cảm.” Anh vẫn không có biểu tình gì, nhưng Thương Mẫn biết, anh càng như vậy càng chứng tỏ tâm sự của anh rất nặng nề.

“Anh sao vậy?” Thương Mẫn vươn tay khoác lên lưng anh.

Mâu Nghiên cúi đầu, anh nhìn bàn tay ngâm trong nước quá lâu đã có chút trắng bệch của cô, thật sự không nhịn được, vành mắt anh đỏ lên.

“Đang suy nghĩ một việc.” Mâu Nghiên nắm tay cô trong lòng bàn tay: “Đang nghĩ, nếu như Bạch Chấp không đến đó trước, nếu như lúc đó là anh đến, em đã…”

Anh có chút nghẹn ngào: “Nếu quả thật xảy ra chuyện này, anh phải làm sao đây?”

“Làm sao?” Thương Mẫn cũng hơi ngạc nhiên.

“Báo thù cho em, sau đó…” Mâu Nghiên nắm tay Thương Mẫn chặt hơn một chút: “Đi cùng em.”

Thương Mẫn cũng sửng sốt một chút, cô nhìn Mâu Nghiên trước mặt, tay kia đánh lên đầu vai anh một cái: “Anh nói cái gì đó!”

Mâu Nghiên thở dài, cười có chút khổ sở: “Khoảnh khắc nhìn thấy em ở trong cái hồ đó, anh thật sự muốn làm như vậy.”

Anh nói, lại giơ tay lên vuốt ve gương mặt của Thương Mẫn: “Xin lỗi em…”

“Đều là lỗi của anh.”

Nếu như không phải anh, Mạc Hậu sẽ không kết thù hận với cô, cô sẽ không bị cuốn vào những chuyện phân tranh này. Nhưng anh biết rõ Mạc Hậu hận cô tận xương tủy, vậy mà anh vẫn không thể bảo vệ cô thật tốt, luôn hành động theo cảm tính đẩy cô ra xa một mình.

“Sau này, anh nhất định sẽ không tức giận với em nữa.” Chỉ cần cô bình an vô sự, cái gì anh cũng đều theo ý cô.

“Được rồi.” Thương Mẫn an ủi anh: “Chẳng phải em không có việc gì rồi sao? Vợ anh mạng lớn, cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, em còn sợ một chút xíu ngăn trở này sao.”

“Gặp hoạ lớn mà không chết, tất có hạnh phúc cuối đời. Anh chính là hạnh phúc cuối đời của em.”

Thương Mẫn đưa ngón tay ra, khẽ búng trán anh một cái.

Mâu Nghiên miễn cưỡng nở nụ cười, thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh đỡ lưng của cô để cô nằm xuống bên dưới: “Đã khuya lắm rồi, ngủ một giấc trước đã.”

Bình luận

Truyện đang đọc