ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 537

Mấy ngày trước, lúc xử lý tài sản riêng của Cậu hai, Cậu hai có để lại một phần tiền cho Kỷ Mộng Hiền, để cô ta sống tốt nửa đời còn lại.

Theo như anh ta được biết, lần trước sau khi Kỷ Mộng Hiền xuất hiện ở Đạt Phan, sau đó Cậu hai lại không trở về nữa, đứa nhỏ ở trong bụng của cô ta cũng đã bị bác sĩ riêng nhà họ Mâu xử lý xong xuôi.

Tô Huệ Phi tức giận đưa ra manh mối: “Ồ, nếu như theo những gì mọi người đã nói, khả năng duy nhất hiện tại chính là Cậu hai Mâu bị bệnh nan y, vì để có thể đảm bảo Mẫn thừa kế tất cả các tài sản, lúc này mới ly hôn rồi chuyển tài sản cho cô.”

Từ khi Thương Mẫn chuyển ra khỏi biệt thự Vịnh Nam, hình tượng của Mâu Nghiên ở trong lòng Tô Huệ Phi đã sụp đổ từ từ.

Hiện tại, Cậu hai Mâu ở trong lòng Tô Huệ Phi chính là một tên cặn bã từ đầu tới chân, là một tên đàn ông cặn bã, ép buộc người vợ đang mang thai phải ly hôn, nuôi dưỡng người phụ nữ khác trong biệt thự, tiểu thuyết của cô cũng không dám viết như thế.

“Huệ Phi, không cho phép nói anh cả như thế.”

Giọng nói của Lê Chuẩn rất nghiêm túc, mặc dù là những chuyện Mâu Nghiên đang làm trông có vẻ rất quá đáng, nhưng mà trong lòng của anh ta, Mâu Nghiên mãi mãi là anh cả mà anh ta có thể dựa dẫm, anh ta không cho phép Tô Huệ Phi nói Mâu Nghiên như vậy.

“Em nói sai hả? Anh ta chính là một người đàn ông khốn nạn, bỏ rơi vợ của mình, thật là ghê tởm.” Tô Huệ Phi tức giận đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, nước mắt tủi thân đều muốn rơi xuống.

Cô đau lòng cho Thương Mẫn, trước kia Thương Mẫn bị coi thường thảm hại như thế, vất vả lắm mới có thể tìm được một Cậu hai Mâu trông không tệ, không nghĩ tới là cái người này càng cặn bã hơn nữa. Lúc cô yếu ớt nhất, lại tổn thương cô sâu sắc nhất.

“Huệ Phi, tỉnh táo một chút đi, Mâu Nghiên không khốn nạn giống như cậu tưởng tượng đâu, anh ấy đang gặp phải chuyện gì rồi.” Thương Mẫn kéo tay của Tô Huệ Phi, trấn an cô, sau đó bất đắc dĩ cười khổ: “Anh ấy vẫn không chịu nói cho tôi biết rốt cuộc là anh ấy đã gặp phải chuyện gì, tôi mời mọi người đến đây là muốn mọi người suy nghĩ cùng với tôi đến cùng Mâu Nghiên có khả năng gặp phải chuyện gì, tôi không muốn để một mình anh ấy lẻ loi đối mặt với thời khắc u ám của cuộc đời.”

Mặc dù là có lẽ Tô Huệ Phi không thích nghe, nhưng mà Lê Chuẩn vẫn nói suy nghĩ của mình ra: “Khả năng duy nhất hiện tại đó chính là sức khỏe của anh cả xảy ra vấn đề.”

Đoàn Quốc gật đầu rồi nói: “Có phải là vết thương lần đó lại tái phát không?”

Tần Kha mừng rỡ đề nghị: “Có khả năng đó, chúng ta nghĩ biện pháp lén lút lấy máu của anh cả đi làm kiểm tra đi.”

Đoàn Quốc nhìn anh ta: “Cậu đi trộm à?”

Tần Kha lập tức đùn đẩy: “Lê Chuẩn, cậu với lại anh cả thân thiết nhất, vẫn là cậu đi tương đối phù hợp hơn.”

Nhìn thấy bọn họ sợ hãi đẩy tới đẩy lui, Thương Mẫn không im lặng được nữa: “Chắc là anh ấy sẽ đến đây tìm tôi một chuyến, tôi nghĩ ra một cách.”

“Ngoại trừ nguyên nhân sức khỏe của anh ấy, còn có khả năng nào khác không?”

“Kẻ thù trước kia tìm đến cửa rồi?”

Tần Kha vừa mới nói xong, lập tức nhận lấy hai ánh mắt cảnh cáo.

Xác suất của tình huống này rất nhỏ, nhưng mà cũng không thể loại trừ khả năng ấy.

Nếu như quả thật là như vậy, một mình Mâu Nghiên tự mình chống đỡ, không muốn nói cho đám anh em bọn họ, vậy thì cũng quá đáng rồi đó.

Trong ánh mắt cảnh cáo của hai người anh em mình, Tần Kha rất kiên định mà tiếp tục suy đoán của mình: “Tôi cảm thấy rất có thể đó, chắc chắn là anh cả muốn đơn thương độc mã giải quyết phiền phức, vì để đề phòng vạn nhất, cho nên mới muốn sắp xếp cho Mẫn thật tốt.”

Tần Kha nói xong, Lê Chuẩn và Đoàn Quốc đều trầm mặc, ánh mắt của Trữ Trình thì tối xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc