ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 397

“Anh làm vậy là cắt đứt quan hệ với ba anh.” Thương Mẫn cau chặt đầu mày: “Mâu Nghiên, anh phải nghĩ cho kỹ, nói cho cùng thì ông ấy là ba ruột của anh, anh thật sự muốn làm vậy sao?”

Thực ra Thương Mẫn có thể nhìn ra được, Mâu Chí Tình có đáng hận thế nào đi nữa thì ông ta vẫn ôm hi vọng với đứa con trai ruột duy nhất này, chỉ là cách giáo dục quá cứng rắn. Mâu Nghiên cũng thế, mặc dù bên ngoài anh cực kỳ ghét Mâu Chí Tình, nhưng bao năm qua anh vẫn để lại đường lui, không làm quá quyết tuyệt.

“Anh muốn ở bên em mà không bị trói buộc.” Mâu Nghiên nói với cô.

Trong mắt Mâu Chí Tình, Thương Mẫn tiếp cận anh là có mục đích khác. Ông ta đã lo sẽ có một ngày Thương Mẫn cướp đi Đạt Phan mà ông ta giữ cả nửa đời, vậy thì anh dứt khoát vạch rõ quan hệ với Đạt Phan, anh cũng không cần cái vị trí tổng giám đốc này nữa.

Thương Mẫn không nói gì.

Cô hấp dẫn cỡ nào thì một người đàn ông mới rời khỏi gia đình và từ bỏ sự nghiệp của gia tộc để ở bên cô chứ? Nhưng tình cảm này sâu nặng như vậy, mà cô lại cảm thấy hơi buồn.

“Mâu Nghiên, có đáng không?” Thương Mẫn không hiểu: “Thực ra chúng ta bên nhau cũng chỉ chưa đến nửa năm, vì em mà anh từ bỏ nhiều như vậy…”

“Nửa năm này anh sống ý nghĩa hơn hai mươi tám năm qua anh đã sống.” Mâu Nghiên đáp.

“Em không cần phải thấy áp lực.” Anh nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay cô một cái: “Việc em cần làm là khỏe mạnh vui vẻ để được anh yêu, để anh biết sự tồn tại của em.”

Anh biết, trong mắt cô anh chỉ là một người lạ đột ngột xông vào cuộc sống của cô.

Cô sẽ không bao giờ hiểu được anh yêu cô nhường nào, một người chỉ có hai màu trắng và đen trong thế giới, bỗng nhiên nhận được một bông hoa màu đỏ, anh dành cho cô tất cả cảm xúc của mình. Cẩn thận dè dặt, mong đợi, vui vẻ, yêu thương, tất cả đều dành hết cho cô.

Hốc mắt Thương Mẫn nóng lên, cô choàng cổ anh, rúc vào lòng anh: “Anh mới là người nên sống khỏe mạnh vui vẻ, đã muốn tốt với em thì phải tốt với em cả đời. Nếu ngày nào đó anh đột nhiên không tốt với em nữa, chắc chắn em sẽ không sống tiếp được.”

“Vậy nếu anh chết thì sao?” Mâu Nghiên cười.

“Vậy em chết theo anh.” Thương Mẫn không chút do dự.

Mâu Nghiên nhướng mày, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, khẽ cười: “Em nói gì thế chứ.”

“Em nghiêm túc đấy.” Thương Mẫn chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói với anh: “Thế cho nên, anh nhất định phải sống tốt, cho đến khi chúng ta già đi rụng hết răng tóc bạc trắng thì thôi. Nếu anh dám nửa đường bỏ em mà đi trước, chắc chắn em sẽ lập tức đi theo anh.”

Trái tim Mâu Nghiên chợt đau nhói, anh lờ mờ có thể nghĩ đến hình ảnh mà Thương Mẫn nói.

Dáng vẻ cô đau lòng không chút ý chí sinh tồn khiến anh thấy lạnh toát.

Anh ôm chặt cô, hôn mạnh lên môi cô không cho cô nói nữa.

Anh đã chứng kiến rất nhiều lần, cũng đã không ít lần trải qua cảm giác tưởng chừng như đã mất đi cô, anh không muốn trải qua sự đau đớn đó thêm một lần nào nữa, cũng không muốn để Thương Mẫn trải qua.

Thương Mẫn chủ động đáp lại nụ hôn của anh, cô buông cánh tay choàng ở cổ anh, lướt loạn xạ trước ngực anh, cuối cùng thò vào trong áo vuốt ve cơ bụng của anh.

“Em làm gì đấy?” Mâu Nghiên dừng lại, vì cô trêu chọc mà hơi thở của anh đã ngày càng gấp gáp.

Cô cười gian, sáp đến gần anh, ngửi mùi hương ở cổ anh như một chú mèo con.

Cô rất thích ngửi mùi của anh, mùi hương khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn. Ôm anh cho cô cảm giác như có sức mạnh để chống lại cả thế giới, cho dù trời có sập xuống cũng không thấy sợ.

“Chồng ơi.” Giọng Thương Mẫn trở nên ngọt ngào: “Đã lâu lắm rồi, anh không muốn em sao?”

Từ lúc cô bị Mạc Hậu bắt thì cô luôn ở bệnh viện, sức khỏe vẫn chưa hồi phục nên Mâu Nghiên cũng kiềm chế không muốn cô.

Bình luận

Truyện đang đọc