ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



“Tôi giúp đỡ cô như vậy, để cô hòa một ván ở cuộc thi thiết kế, sau đó còn giữ lại tư cách tham gia cuộc thi cho cô.

Tôi là người có ân với cô, nhưng cô lại như thế không biết tốt xấu, trước mặt thì nhận ân huệ của tôi, sau lưng lại cướp người đàn ông của tôi sao?”
Thương Mẫn bị lời nói của Mạc Hậu làm cho nghẹn họng, không nói ra lời.

Bình thường cô là một người mồm miệng lanh lợi, nhưng lúc này đối mặt với sự chỉ trích của Mạc Hậu, cô chính là kẻ bất nhân bất nghĩa, cô lại chẳng thể phản bác.
Con dao trong tay Mâu Nghiên đã cắt xong một quả táo, anh cười, để quả táo vào tay Thương Mẫn.
Mạc Hậu nhìn tay của hai người chạm vào nhau, cảm xúc trên mặt càng cứng lại.
Chẳng phải Mâu Nghiên có chứng sợ phụ nữ sao? Vì sao lại…
“Cô đến chỗ tôi, chỉ vì muốn trách mắng cô ấy sao?” Mâu Nghiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Mạc Hậu: “Tôi đồng ý với Mâu Chí Tình có thể bỏ qua cho cô chuyện cũ không nhắc đến, nhưng tôi không đồng ý ông ta phải dung túng cô ở trên địa bàn của tôi chỉ trích người con gái của tôi.”
“Mâu Nghiên!” Mạc Hậu bị lời nói của Mâu Nghiên làm cho tức giận: “Em mới là vợ sắp cưới của anh, cô ta tính là cái gì?”
“Về hôn sự này, ai là người quyết định thì cô đi tìm người đấy.” Mâu Nghiên cầm con dao trong tay bắt đầu gọt quả táo thứ hai: “Tôi chưa từng nói muốn kết hôn với cô, cũng chưa từng hứa hẹn với cô bất kể điều gì.”
“Anh!” Mạc Hậu tức giận thở gấp: “Mâu Nghiên, anh đừng quá đáng!”
Mắt thấy hai người đang chiến tranh hết sức căng thẳng, Thương Mẫn ở một bên, cái miệng nhỏ khẽ cắn một miếng táo.
“Toàn bộ người trong thành phố đều đã biết hôn sự của chúng ta.

Anh cho rằng anh nói đổi ý thì có thể đổi ý sao?” Mạc Hậu trừng mắt nhìn Thương Mẫn: “Chẳng lẽ anh muốn trở thành trò cười cho cả thành phố này chỉ vì cô ta sao?”
“Tôi không quan tâm.” Mâu Nghiên thẳng thắn ngắn gọn trả lời.

“Ngược lại là cô…” anh nhướng mắt, trong ánh mắt mang theo sát khí vô cùng nặng.
Ánh sáng trên con dao trong tay anh khẽ lóe lên lóe xuống, Mạc Hậu cảm thấy cả người cứng ngắc tại chỗ.
“Anh muốn làm gì? Anh đã đồng ý bác Mâu không truy cứu nữa rồi.” Mạc Hậu không khỏi cảm thấy bất an căng thẳng.
Mâu Chí Tình nói với anh, Mâu Nghiên đã đưa chứng cứ cho ông ta, hiện giờ nó đã nằm trong tay của ông ta, cho nên sẽ không có sơ hở.
“Mâu Chí Tình nói sẽ bỏ qua cho Thương Mẫn, nhưng lại ngầm hạ sát thủ.

Ông ta có thể nói một đằng làm một nẻo, còn tôi thì không thể sao?” Mâu Nghiên cười cười, khóe miệng khẽ cong lên, khiến trong lòng Mạc Hậu càng thêm kinh sợ.
“Nhưng tôi không giống ông ta, tôi đã nói cho cô một cơ hội, tôi sẽ làm được.

Nhưng tôi chỉ nói sẽ không để cô ngồi tù, chứ tôi không nói sẽ không đưa mấy thứ kia ra trước ánh sáng.” Mâu Nghiên vẫn lưu loát cầm con dao trong tay tiếp tục gọt vỏ trái cây.
“Mâu Nghiên!” Mạc Hậu đứng dậy: “Anh không thể làm như vậy!”
Mâu Chí Tình nổi giận đùng đùng vì cô ta làm ra chuyện này, đã nghiêm khắc phê bình cô ta, không để cô ta lại tiếp tục hạ thủ với Thương Mẫn.Trong lòng cô ta vốn là vẫn còn tức giận, nhưng vẫn phải buông bỏ thể diện tới tìm anh nói xin lỗi và làm hòa với anh, vậy mà lúc này lại bị Mâu Nghiên nói như thế, đây là thái độ gì chứ?
Anh thực sự vì một người như Thương Mẫn, mà bức cô đến đường cùng sao?
Thương Mẫn cúi đầu, toàn bộ quá trình đều không dám tham dự vào cuộc chiến tranh giữa hai người.

Chỉ dám cắn quả táo trong tay của mình, chẳng mấy chốc mà hai má đã phồng lên.
“Mâu Nghiên, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy.

Vậy mà không bằng Thương Mẫn giữa đường xuất hiện sao?” Mâu Nghiên chỉ tay vào Thương Mẫn, ánh mắt đau khổ: “Em đợi anh nhiều năm như vậy, vì anh làm nhiều điều như vậy, cô ta dựa vào đâu? Cô ta hoàn toàn không xứng ở bên anh!”

Nghe được tên mình bị gọi, Thương Mẫn dừng lại động tác nhai miếng táo trong miệng, nước trái cây theo khóe miệng chảy ra, cô cẩn thận nuốt xuống một ngụm.
“Xứng hay không xứng, tôi nói là được.” Mâu Nghiên nói xong xoay đầu lại nhìn.

Anh vươn tay giúp cô lau nước trái cây đọng trên khóe miệng, động tác vô cùng thân mật.
Mạc Hậu lần nữa bị kích động khi chứng kiến một màn này, cả người đều run rẩy không nói nên lời.
Mâu Nghiên cũng đứng dậy, anh lợi dụng ưu thế thân hình cao lớn, nhìn xuống Mạc Hậu, khẽ cười lạnh một tiếng.
“Trữ Trình, tiễn khách.”
Mạc Hậu gắt gao nhìn chằm chằm Thương Mẫn, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy thì chỉ sợ Thương Mẫn sớm đã thịt nát xương tan.
“Cô Mạc.” Trữ Tình chẳng khác nào một người máy, hơi cúi người đối với Mạc Hậu hành cái lễ: “Mời.”
Mạc Hậu hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài.
Chờ cô ta biến mất khỏi tầm mắt, Thương Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng, đã có thể thoải mái nuốt xuống đồ ăn ở trong miệng.
“Sợ à?” Mâu Nghiên trông thấy dáng vẻ của cô như đứa nhỏ làm sai chuyện, khẽ cười.
Thương Mẫn không biết phải trả lời thế nào, nói không sợ là giả, dù sao chuyện của Thương Tuyết trước đây, suy cho cùng cô cũng chỉ là một người bình thường, cho nên cũng sẽ biết lo sợ.
“Không sợ.” Thương Mẫn mạnh miệng, Mâu Nghiên có thể thẳng thắn đối mặt với cha của mình, còn cô chẳn lẽ không thể thẳng thắn đi đối mặt với Mạc Hậu sao?
Mặc dù, thực tế cô khó mà tự tin đối diện.
“Em chỉ là…Không biết nên đối mặt với cô ấy như thế nào.


Lúc trước em ghét nhất kẻ thứ ba, nhưng mà hiện giờ em xuất hiện, đối với Mạc Hậu mà nói em cũng là kẻ thứ ba…”
Mâu Nghiên đi tới bên cạnh cô, ở trước mặt cô ngồi xổm xuống.
“Anh chưa từng nói anh thích cô ta.” Mâu Nghiên nắm chặt tay cô: “Trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ muốn kết hôn.

Nhưng sau khi gặp được em, chuyện kết hôn ngoại trừ em, anh không muốn người khác.”
“Nhưng mà…” Thương Mẫn vẫn cảm thấy rối bời trong lòng.
“Cho dù không có em, anh cũng không lấy cô ta.” Thần sắc Mâu Nghiên trở nên nghiêm trọng: “Làm thương nhân, khi cần thiết có thể sử dụng những thủ đoạn đặc biệt, nhưng tất cả đều phải nghiêm ngặt tuân thủ pháp luật, đặc biệt là không thể đả thương tính mạng người khác.”
“Khoảng thời gian này, Lê Chuẩn cũng đã nói với em về những chuyện trước đây của Mạc Hậu.” Thương Mẫn khẽ nhíu mày: “Nếu như tất cả đều là sự thật, vậy cô ta thật sự không đáng được tha thứ.”
“Tha thứ?” Mâu Nghiên cười lạnh: “Việc tha thứ cô ta, là chuyện của người bị hại.”
Mà việc anh cần làm, là phải triệt để đánh đổ nhà họ Mạc, khiến cho bọn họ không còn cơ hội có thể tẩy thoát tội danh của chính mình.
“Mâu Nghiên.” Thương Mẫn đưa tay chạm vào mái tóc của anh, tóc của anh hơi ngắn, khi chạm vào khiến lòng bàn tay cô hơi ngứa: “Nếu như không có em, có lẽ bây giờ anh đã có thể đạt được mục đích của anh rồi.”
“Cho nên?” Mâu Nghiên nắm lấy tay cô: “Em nghe lời một chút, như vậy mới khiến chồng của em có thể yên tâm đi làm việc lớn được.”
“Hôm nay anh ở trước mặt cô ta thừa nhận em, chính là muốn nói với cô ta, trong lòng của anh, em quan trọng hơn cô ta gấp nhiều lần.”
Thương Mẫn tươi cười, sâu thẳm trong đôi mắt lóe lên những gợn hào quang.
Cô vẫn luôn cảm thấy không có ai có thể lợi hại hơn Mâu Nghiên.

Đứng ở vị trí của cô, chỉ có thể ngẩng cao đầu ngưỡng mộ nhìn anh, nhưng trong thời gian ngắn ngủi cô đã được mở mang kiến thức khi trông thấy sự bất đắc dĩ của anh.
Dù ở vị trí cao, cũng sẽ không có chuyện muốn làm gì cũng được.
“Vừa rồi em nói muốn anh đền bù cho em” Mâu Nghiên đứng dậy, đứng trước mặt cô để tay lên lưng cô: “Nói đi, lại muốn làm gì?”
“Ha ha.” Thương Mẫn ấp úng mở miệng.
“Sáng hôm nay, ba em…” Thương Mẫn khó khăn nói ra hai chữ ba em nhưng lại nuốt trở vào: “Thương Liên Thành gọi điện thoại cho em, buổi chiều em đi một chuyến tới công ty nhà họ Thương.”

Đúng như dự đoán, có sự trợ giúp của Mâu Nghiên không có một ai dám viện trợ cho nhà họ Thương.

Thương Liên Thành không có cách nên chỉ đành tìm đến Thương Mẫn.

Thương Mẫn nói buổi chiều hôm nay sẽ đến công ty.

Trước các vấn đề pháp lý, hoàn thành giao nhận hợp đồng.
“Thương thế của em vẫn chưa khỏi.” Mâu Nghiên cau mày.
“Em biết.” Thương Mẫn nắm lấy cánh tay của anh đong đưa: “Nhưng em chỉ đi một chuyến tới công ty mà thôi.

Anh có thể để Trữ Trình đi theo em, tiện thể chứng thực việc thu mua luôn.

Anh yên tâm đi, em sẽ không có chuyện gì.”
“Anh đi cùng em.” Mâu Nghiên không hề suy nghĩ.
“Không được.” Thương Mẫn từ chối: “Mặt mũi của anh quá to rồi, nếu anh đi cùng em, chỉ sợ còn chưa đến một phút, thì hai người chúng ta sẽ được lên tin tức hotsearch.

Mặc dù bây giờ cha của anh và Mạc Hậu đều đã biết chuyện thế nhưng mà khó tránh khỏi cho nhiều người chú ý.

Đến lúc đó không biết truyền thông lại viết ra những thứ gì.”
Mâu Nghiên không nói chuyện.


Bình luận

Truyện đang đọc