ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tôi không thể buông bỏ cho cái chết của Du Thắng, một người đã yêu tôi năm năm.

Trong mấy tháng nay, anh muốn tôi coi như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi thực sự không thể làm được.” Thương Mẫn giơ tay gạt lệ bên má: “Nhưng mà tôi muốn bản thân mạnh mẽ hơn, không chỉ để trả thù, mà còn muốn bảo vệ bản thân.”
Thương Mẫn nghẹn ngào, khẽ liếc nhìn anh rồi bất lực thở dài.

“Mọi người đều cho rằng tôi chưa trưởng thành, mọi người đều cho rằng tôi không xứng với anh.

Tôi biết anh khó làm được điều đó.

Tôi biết khi anh thấy tôi vô dụng như vậy chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Cho nên, tôi hao hết tâm sức, cho dù có liều mạng đến đầu rơi máu chảy cũng nhất định phải đấu tranh thoát khỏi vòng vây.

Bởi vì, tôi không muốn trở thành người phụ nữ chỉ biết đứng bên cạnh anh mà mãi không nhìn thấy anh sáng mặt trời, tôi muốn bên cạnh anh khiến cho người khác khen ngợi tôi giống như khen ngợi anh và Mạc Hậu vậy, để mọi người phải dùng tử kim đồng ngọc nữ khen hai người chúng ta.”

“Thương Mẫn…” Mâu Nghiên cảm động, anh vươn tay muốn kéo cô, nhưng bị Thương Mẫn tránh ra.

“Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ.” Thương Mẫn cười: “Trong cuộc sống của anh, tôi không xứng với anh.

Nhưng về cách làm người…”
Cô quét mắt, lướt qua người anh rồi đi về phía cửa.

“Anh không xứng với tôi.”

“Cậu hai.” Trữ Trình mang sắc mặt ngưng trọng bước vào: “Thực xin lỗi, là tôi không giữ mồm giữ miệng.

“Không liên quan tới anh.” Mâu Nghiên ngồi xuống mép giường, gục đầu xuống hai tay: “Sớm muộn gì em ấy cũng sẽ biết.”
Nhưng mà anh cũng nghĩ đến chuyện này đợi sau khi bụi trần lắng đọng rồi mới chính miệng nói với cô, nhưng không ngờ lại tới đột ngột như vậy.

Anh thậm chí còn chưa chuẩn bị tâm lý, đối mặt với những câu hỏi của cô, anh hoảng hốt như một đứa trẻ làm sai chuyện.


“Có cần tôi giải thích với cô Thương một chút không?” Trong lòng của Trữ Trình cũng rất để ý.

Ngay cả cậu hai của anh cũng bó tay với cục diện này, bản thân anh cũng không biết làm thế nào để cứu vấn tình hình.

“Không cần đâu.” Mâu Nghiên từ chối.

“Để cô ấy bình tĩnh lại là được.”
Anh cũng cần thời gian để suy ngẫm về bản thân.

Những lời Thương Mẫn nói vừa rồi thật đau lòng, nhưng tất cả đều là sự thật.

Anh luôn coi cô như một đứa trẻ, luôn muốn bảo vệ cô, nhưng mỗi lần hành động của cô đều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, khiến mọi chuyện càng không có cách nào cứu vấn được.

Nhưng cô gái này của anh, rõ ràng là một người chói mắt như vậy, cho dù không có anh cũng có thể sống tốt, ngược lại anh quá quan tâm, quan tâm không để bát kỳ chút dơ bẩn nào làm ô ué cô, cho nên anh đã lựa chọn một lần nữa che giấu, khiến cho cái khe ngăn cách giữa anh và cô ngày càng lớn hơn …
Bóng đêm dày đặc.

Khi Thương Mẫn trở lại phòng, Tô Huệ Phi đã ngủ rồi.

Cô không bật đèn, mặc quần áo nằm trên giường, rèm cửa không đóng, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy tuyết bay miên man dưới ánh đèn bên ngoài.

Tuyết rơi không tiếng động, nước mắt lặng lẽ lướt qua khóe mắt rơi xuống gối, Thương Mẫn nghiêng người, sợ quấy rầy tới Tô Huệ Phi, ngay cả hô hắp cũng bị đè nén..


Bình luận

Truyện đang đọc