ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 334

Bà nói, con gái ở quê hương bà, từ lúc biết chữ sẽ bắt đầu thêu hoa, các cô ấy sẽ tốn rất nhiều thời gian, thêu cho mình một bộ độ cưới, đợi đến ngày xuất giá mặc lên người, như vậy mới có thể bạch đầu giai lão, ân ái lâu dài với chồng mình.

Tiểu Thương Mẫn ngây thơ hỏi mẹ, bà đã gả cho cha, vì sao còn muốn thêu đồ cưới.

Kim trong tay mẹ ngừng thật lâu, bà cười, lại rưng rưng nước mắt, nói bà đã không cần dùng nữa, bộ đồ cưới này, sẽ đưa cho Thương Mẫn, để cô tìm một tấm chồng tốt.

Đầu ngón tay Thương Mẫn run rẩy, cô nhìn những thứ mà cô xem như trân bảo này, thở dài một hơi.

Tại sao phải làm nhà thiết kế? Có lẽ căn nguyên, chính là bắt đầu từ món đồ cưới này. Chỉ là sau này, gặp Du Thắng, có những giấc mộng cùng nhau, sơ tâm này, cứ như vậy chầm chậm bị những thứ khác giấu đi.

“Mẹ.” Thương Mẫn lầm bẩm: “Con biết, cuộc đấu này quả thật không công bằng, cho dù con thật sự thắng, cũng sẽ không ai tán thành thực lực của con.”

“Nhưng mà…” Tầm mắt của Thương Mẫn bị ánh mắt làm cho mơ hồ: “Cho dù không ai tán thành thì sao chứ? Chỉ cần con tự biết mình, con thật sự rất tuyệt là được rồi, đúng không?”

“Cho nên, lần này, chúng ta cùng nhau lên chiến trường.” Nước mắt nhỏ vào trong hộp, bị hấp thu hoàn toàn: “Hai mươi hai năm rồi, con gái…cuối cùng cũng làm mẹ nở mặt rồi.”

Thương Mẫn tự giam mình trong phòng suốt cả một ngày hai đêm.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh, cô vẫn luôn không rời khỏi máy móc, cắt quần áo vải vóc, ghép tranh thêu, tạo mẫu, hoàn thiện, mỗi một cây kim sợi chỉ mỗi chiếc cúc áo, mỗi một cái, đều là cô tự mình làm ra.

Mâu Nghiên vẫn luôn ở bên cạnh cô, phần lớn thời gian đều yên lặng, ngây ngốc như vậy, hai người ngoại trừ ngẫu nhiên đối đáp vài câu, cũng không ai chủ động nói đến chuyện gì mới.

Cuối cùng, trận đấu tấn cấp cuối cùng, đúng hạn đến.

Thương Mẫn trang điểm hoàn chỉnh, phấn lót che đi quầng thâm mắt, cũng che dấu đi toàn bộ gian khổ của mấy ngày nay.

Cô kiên định bước đến, đi vào khu thi đấu.

Hai người Mâu Nghiên và Trữ Trình vào tiệc xem trận đấu, nhìn bóng lưng Thương Mẫn đi về phía hậu trường, cảm thấy không khí có chút không đúng.

“Nhị Gia.” Trữ Trình lo lắng: “Tâm trạng của cô Thương không tốt sao?”

Theo lý thuyết, cuối cùng cũng đã đến trận thi đấu tấn cấp cuối cùng, với cá tính của cô, nhất định sẽ cảm thấy kích thích, không chừng còn muốn diễu võ giương oai trước mặt bọn họ một lần.

“Vậy cậu thấy tâm trạng của tôi tốt không?” Mâu Nghiên quay đầu lạnh lùng liếc Trữ Trình.

Trữ Trình thật sự nhìn Mâu Nghiên, bị khuôn mặt âm u của anh làm sợ đến mức tóc gáy chổng ngược.

Đây lại là chuyện gì thế? Không phải hai ngày trước mới làm hòa sao? Hai người như keo như sơn, tại sao lại giận dỗi rồi?

Mâu Nghiên tìm vị trí của mình ngồi xuống, trận đấu còn chưa bắt đầu, khán giả đang lục tục đến hiện trường.

“Cái người mẫu tên Avrile kia thế nào?” Mâu Nghiên đột nhiên hỏi.

Avrile? Trữ Trình kinh ngạc.

Ông chủ đột nhiên nghe ngóng một người phụ nữ khác từ anh ta? Còn là người mẫu nổi tiếng trong công ty, anh và cô Thương là vì chuyện này mà giận dỗi sao?

“Này.. cũng bình thường thôi.” Trữ Trình đắn đo một lúc trả lời: “So với cô Thương, đương nhiên không bằng được một phần vạn…”

Bình luận

Truyện đang đọc