ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 323

“Bọn họ hạnh phúc biết bao.”

“Thực ra đây chính là cuộc sống mà tôi luôn khát vọng, có một căn nhà nhỏ, trồng cây trồng hoa, sống bên cạnh Mâu Nghiên chầm chậm tới khi bạc đầu.”

Mạc Hậu vừa nói, vừa cười tươi rạng rỡ nhưng bên trong mắt lại ngập nước mắt.

“Bọn họ đều cho rằng, tôi muốn gả cho anh ấy là vì tài sản của nhà họ Mâu. Bọn họ đều nói như vậy, lâu ngày nên tôi cũng tin thật, tôi cũng cho rằng tôi muốn gả cho anh ấy là vì anh ấy có tiền, nhưng…”

Mạc Hậu thở dài một hơn: “Rõ ràng ngay từ đầu, người tôi thích chỉ là bản thân anh ấy.”

Cô ta giơ tay lên sờ lên cổ mình, bắt đầu nhớ lại nhiệt độ bàn tay Mâu Nghiên đã để lại trên da thịt mình trong buổi tối hôm đó.

“Chúng tôi từ khi ra đời đã quen biết nhau, tất cả là 26 năm. Thế giới của tôi chỉ có một người đàn ông là Mâu Nghiên. Tôi nhớ rằng khi còn nhỏ rõ ràng mối quan hệ của chúng tôi rất tốt. Anh ấy dẫn tôi đến sân nhà họ Mâu đắp người tuyết, trồng quýt… Nhưng sau đó không bao lâu, mẹ của anh ấy qua đời, anh ấy tỉnh lại, sau đó không bao giờ nhìn thẳng vào mặt tôi nữa, cũng không bao giờ chạm vào người tôi nữa.”

Mạc Hậu cười nhưng nước mắt từ khóe mắt rơi xuống: “Tôi biết là ba tôi đã làm sai nhưng lỗi sai đó không phải của tôi… tôi không làm gì sai… vì sao anh ấy không để ý đến tôi?”

“Bao nhiêu năm nay, tôi nghĩ hết mọi cách để thu hút sự chú ý của anh ấy, cho dù là tức giận hay phẫn nộ… Tôi cứ đi từng bước như vậy, làm ra không biết bao nhiêu chuyện hoang đường… Tôi biết anh ấy rất ưu tú, có rất nhiều người ngưỡng mộ anh ấy. Vậy nên tôi mới nghĩ chỉ cần tôi làm những người phụ nữ xung quanh anh ấy biến mất là xong rồi. Nhưng… thật sự là quá nhiều người. Tôi loại bỏ được một người thì người khác lại xuất hiện, loại bỏ được thêm một người nữa thì lại một người khác xuất hiện. Rõ ràng là bọn họ không bằng tôi nhưng Mâu Nghiên vẫn không hề quan tâm đến tôi.”

“Mạc Hậu.” Jason vô cùng đau lòng: “Em không cần phải làm nhiều như vậy đâu. Người thật sự yêu em sẽ không khiến em phải làm nhiều như vậy, cũng không ép em đến mức em thay đổi hẳn mình như vậy.”

“Nhưng vì sao anh ấy không yêu tôi?” Mạc Hậu chất vấn Jason: “Vì sao anh ấy không yêu tôi? Tôi cũng không bắt buộc anh ấy phải yêu tôi nhưng việc đối xử tôn trọng với tôi anh ấy cũng không làm được sao?”

Mạc Hậu gạt cánh tay của Jason ra, khóc không thành tiếng: “Anh ấy có thể không yêu tôi nhưng vì sao anh ấy lại đi yêu người khác?”

“Cả đời này của tôi, tôi đều chạy theo anh ấy, cả đời này của tôi đều sống vì anh ấy. Anh ấy chỉ cần cho tôi một chút, cho dù chỉ là một ánh mắt thì tôi cũng không đi đến bước đường này.”

“Anh ấy chỉ cần nói với tôi một câu: Mạc Hậu, dừng lại đi, đừng làm nữa. Chỉ cần giọng nói anh ấy nhẹ nhàng một chút, cùng với một nụ cười mỉm thì tôi sẽ dừng tay lại…”

Nhưng anh ấy không làm như vậy.

Thứ Mâu Nghiên cho cô ta bao giờ cũng chỉ là một thái độ lạnh lùng và một ánh mắt chán ghét.

“Mạc Hậu.” Jason ôm lấy cô ta, để mặc cho cô ta khóc lóc đến gục ngã trên vai mình.

“Mọi chuyện đều đã qua rồi, từ nay về sau, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, luôn ở bên cạnh em.” Mạc Hậu yêu Mâu Nghiên như vậy, làm sao có thể biết được anh ta yêu cô ta như thế nào?

Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, anh ta không hề lấy vợ, cũng không hề có suy nghĩ sẽ nương tựa vào ai.

Anh ta là một nhà thiết kế hàng đầu, vốn dĩ có một tương lai rất rộng mở nhưng vì Mạc Hậu, anh ta có thể không cần gì cả, cho dù nửa đời về sau phải sống chui sống lủi thì anh ta cũng cam lòng.

Mạc Hậu khóc lóc đau khổ, trút hết mọi cảm xúc trong lòng mình ra. Cuối cùng vì mấy ngày không ăn uống gì, mất hết sức lực, rũ người trên vai Jason, chỉ còn vang lên những tiếng nấc nghẹn ngào.

Người phụ nữ anh ta mong ngóng bao lâu cuối cùng cũng ở trong lòng mình, lồng ngực Jason nóng lên, tay anh ta khẽ dùng lực, ôm Mạc Hậu lên.

“Jason…” Giọng nói Mạc Hậu rất yếu ớt: “Anh định làm gì vậy?”

Ánh mắt của Jason trở nên kiên định, anh ta bước nhanh vào trong phòng ngủ, đặt Mạc Hậu lên giường.

Bình luận

Truyện đang đọc