ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 499

Mâu Nghiên hơi híp mắt, liếc mắt quét qua cô ta một cái.

“Chuyện cô làm, tôi sẽ báo đáp cô.” Mâu Nghiên đứng thẳng cơ thể: “Chẳng qua, con người của tôi từ trước đến nay thích yên tĩnh, không thích có người đi theo.”

Nói xong, anh cũng đã đi ra cửa, bóng dáng của anh cũng biết mất trên hành lang, vào phòng ngủ của mình.

Cửa vừa đóng, vẻ mặt của Kỷ Mộng Hiền từ từ thay đổi, vừa nãy vẫn còn thương xót đã bị một loại hung ác nham hiểm thay thế.

Cô ta đặt mông ngồi ở trên giường, phát cáu đá một đá ở trên vách tường.

—— Bạch Chấp đã sớm đón Thương Mẫn trở về căn hộ.

Mâu Khải nói được thì làm được, ở cùng một khu phố, tìm một phòng gần nhất, đem bác sĩ sắp xếp vào, đảm bảo an toàn cho cô bất cứ lúc nào.

Còn mời nữ giúp việc kinh nghiệm dồi dào chịu trách nhiệm một ngày ba bữa cơm của Thương Mẫn, chăm sóc toàn diện.

Thương Mẫn nằm ở trên giường, Bạch Chấp giúp cô kéo bức rèm ra, để cho ánh mặt trời xuyên thấu vào trong nhà.

“Vì sao Mâu Khải lại quan tâm cô như vậy?” Bạch Chấp đột nhiên hỏi.

“Hử?” Thương Mẫn đang ngẩn người đột nhiên bị hỏi, lập tức không biết nên trả lời như thế nào.

“Anh ta là anh trai của Mâu Nghiên, vì vậy, anh ta làm những điều này, đều là ý định của Mâu Nghiên sao?” Bạch Chấp khó hiểu.

“Quan hệ của hai người bọn họ, sợ là không có tốt đến nước này.” Thương Mẫn cười khẽ.

Lấy hiểu biết của cô với Mâu Nghiên, Mâu Nghiên không rõ ràng cấm Mâu Khải tiếp cận cô đã xem như ban ơn, tuyệt đối không có khả năng sẽ nhờ Mâu Khải tới chăm sóc cô.

Có lẽ, như lời Mâu Khải nói, anh ta đem cô trở thành cái bóng của Thịnh Yên Hoa, muốn làm gì đó để bù đắp những sai lầm đã gây ra trước đây, để lòng mình dễ chịu một chút đi.

Thương Mẫn vẫn còn có chút băn khoăn, giữa bọn họ, không thân cũng chẳng quen, cô vốn không nên nhận tất cả những gì anh ta đưa.

Nhưng mà, thái độ kia của Mâu Khải, giống như vẫn luôn ôn hòa hiền lành, cô luôn không có cách nào mở miệng nói lời từ chối được.

“Vậy chính cô nghĩ như thế nào?” Bạch Chấp lại tiếp tục hỏi cô.

Anh ta nhìn thoáng qua bụng của Thương Mẫn, lông mày từ từ nhíu lại: “Cô định muốn đứa nhỏ này?”

“Vì sao thoạt nhìn bộ dạng của anh rất kinh ngạc?” Thương Mẫn nghi ngờ: “Đây là con của tôi, bất kể Mâu Nghiên thế nào, đây là người thân duy nhất có quan hệ huyết thống với tôi trên thế giới này, tại sao không sinh nó ra chứ?”

Bạch Chấp nghiêng đầu, suy nghĩ chuyện gì.

“Nếu, tới ngày sinh, thái độ của Mâu Nghiên vẫn không thay đổi đâu? Cô muốn đứa bé này làm sao bây giờ?” Bạch Chấp nhíu mày: “Đến lúc đó cuộc sống từng ngày của nó, sẽ giống như đúc với cô trước đây.”

“Sẽ không!” Thương Mẫn kiên quyết trả lời anh ta.

“Tôi sẽ không để nó giống như tôi.” Thương Mẫn che bụngcủa mình.

“Tôi sẽ không đi theo con đường cũ của mẹ tôi. Danh phận đối với tôi mà nói, cũng không có quan trọng như vậy. Một mình tôi cũng có thể nuôi lớn nó, không cần phải dựa vào bất cứ kẻ nào.”

Sau khi biết được thân thế của mình, Thương Mẫn vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Nếu năm đó mẹ không gả cho Thương Liên Thành, có lẽ, cuộc đời của cô sẽ rất khác. Cô thà không có ba, cũng không muốn một người ba chưa từng cho cô tình yêu.

“Nhưng mà…” Bạch Chấp còn muốn nói gì nữa, điện thoại của Thương Mẫn đặt ở một bên vang lên, cắt ngang cô.

Bình luận

Truyện đang đọc