ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 390

Tô Huệ Phi liếc cô một cái, ánh mắt bị tổn thương đâm nặng nề vào trái tim Thương Mẫn, Thương Mẫn buông tay Mâu Nghiên và đứng dậy.

“Xin lỗi.” Lê Chuẩn xin lỗi cô: “Tôi chỉ là…”

Không thể chấp nhận cô hôn một người khác trước mặt anh.

Trong mắt Tô Huệ Phi ngấn lệ, vào giờ phút này, nụ cười của mọi người giống như từng chiếc gai nhọn đâm vào cô gây thương tích khắp người.

Đây đã là gì? Sau khi anh ta thừa nhận thích Thương Mẫn, rồi lại hôn cô trước mặt mọi người.

Anh ta có biết lúc này cô phải dùng bao nhiêu dũng khí để chọn một người khác không? Nếu đã không thích cô, tại sao lại phải đùa giỡn cô? Cô không cần anh ta tới giúp cô giải vây và cô không cần lòng thương hại của anh ta.

“Mọi người chơi nhé, tôi về trước.” Tô Huệ Phi cố gắng hết sức ổn định cảm xúc, cầm túi xách lên và xoay người bước ra ngoài.

“Huệ Phi!” Thương Mẫn chợt ý thức được trò đùa của mình nghiêm trọng đến mức nào, cô bỏ lại Mâu Nghiên và nhanh chóng đuổi theo.

Lê Chuẩn nhìn theo bóng lưng của Tô Huệ Phi, trái tim chìm xuống cực nhanh. Hơi thở của cô gái dường như vẫn còn lưu trên môi anh, nhưng sự nóng rát trên gương mặt anh cũng là một sự thật không thể xóa nhòa.

Cô không thích anh, thậm chí còn ghét anh.

Ngay từ đầu đã là như vậy.

“Đại ca, tôi uống nhiều rồi, nên về trước nghỉ ngơi.” Lê Chuẩn có chút mệt mỏi, cũng xoay người rời đi.

“Làm sao vậy.” Tần Kha đưa ra phản đối đầu tiên: “Không phải chỉ là một trò chơi thôi sao? Đến mức thành ra thế này sao?

Mạnh Kha lạnh lùng liếc anh ta một cái, Tần Kha nhận được ý cảnh cáo trong ánh mắt này, hậm hực ngậm miệng lại.

Bước chân của Tô Huệ Phi cực kỳ nhanh, khi Thương Mẫn đuổi kịp cô, cô đã ở ngoài cửa chính của Nova.

“Huệ Phi!” Thương Mẫn bắt kịp, nắm lấy tay cô: “Cậu đừng đi!

Tô Huệ Phi đã lệ rơi đầy mặt, cô dùng sức hất tay Thương Mẫn ra, cảm xúc chịu đựng bấy lâu nay cuối cùng cũng vỡ òa.

“Thương Mẫn, bây giờ cậu hài lòng chưa?”

Thương Mẫn sững sờ, hoàn toàn không hiểu tại sao Tô Huệ Phi lại nói như vậy.

“Huệ Phi…” Cô muốn giải thích.

“Ban nãy tớ mới nói với cậu, đừng có ghép đôi vô tội vạ, đừng tiếp tục xen vào chuyện của tớ.” Tô Huệ Phi lớn tiếng gào lên: “Cậu cảm thấy rất buồn cười, phải không? Cậu biết rõ là Lê Chuẩn thích cậu, cậu biết rõ là có Mâu Nghiên ở đó, anh ta nhất định sẽ vì tránh hiềm nghi mà đem tớ ra làm đia đỡ đạn để che giấu đi tình yêu dành cho cậu. Có phải cậu cảm thấy rất có cảm giác vượt trội không?”

“Tớ không có.” Thương Mẫn không hiểu: “Huệ Phi, sao cậu lại nghĩ như vậy?

“Vậy cậu muốn tớ nghĩ thế nào?” Tô Huệ Phi hỏi ngược lại cô.

“Phải, từ nhỏ đến lớn cậu đều xuất sắc hơn tôi, thành tích của cậu tốt hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, cũng được các bạn nam trong trường yêu thích hơn tôi. Tôi ở bên cạnh cậu, trước giờ chỉ có phận đi theo.

Nhưng tôi là con người, là con người bằng xương bằng thịt. Tôi cũng có cuộc sống mà tôi mong muốn, cũng có sở thích riêng của mình! Cậu dựa vào đâu mà hết lần này đến lần khác chi phối cuộc đời của tôi?”

“Bởi vì cậu thích Du Thắng và muốn gần anh ta hơn, nên tôi phải chọn khoa học tự nhiên cùng cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc